Tuesday, October 14, 2014

Hong Kong- Trái Cấm phải hái, nhưng Còn Xanh Chưa cần ăn lúc này!

Vấn đề Hong Kong rồi cũng phải hạ màn. Tiêu chí đòi hỏi chính đáng, nhưng bối cảnh chính trị địa phương cũng như thế giới liên quan chưa thuận lợi cho thành công.Trong nỗ lực phản kháng, giới đấu tranh đã có người nhìn ra, và đề nghị tuyên bố "thắng cuộc" để rút lui bảo toàn lực lượng cũng như trấn an nhân tâm, tránh đổ máu, tái phối trí và chờ một cuộc đấu tranh lớn  hơn toàn diện hơn.  Tuy nhiên vẫn còn tùy vào sư liên lạc thỏa hiệp của các nhóm khác nhau, như giới sinh viên, giới trung lưu, giới  thanh niên thuộc các phố nghèo Hong Kong.

Phía nhà nước cũng ra tối hậu thư đe dọa sẽ dùng bạo lực bất cứ giá nào. Chỉ dấu đầu tiên là nhà nước Tầu cùng nhóm đại gia Hong Kong bỏ tiền mướn băng đảng xã hội đen (TRIAD) Việt ta gọi là bọn đầu gấu cùng nhân viên an ninh trà trộn vào gây hấn, gây bạo động. Mục đích nhằm tạo hỗn loạn làm cho dân cư chung quanh hoảng sợ và .. kêu gọi Nhà nước ra tay ỔN ĐỊNH BẰNG BẠO LỰC!!!

Đây chính là thủ thuật của tất cả bọn nhà nước chính phủ.

Riêng tại Hong Kong, một trong những trung tâm kinh tế và tài chính không chỉ của Tầu, mà của cả thế giới, nằm trong một tư thế rất tế nhị. Đó là Nhà nước  Tầu, cũng như các nhà nước và tập đoàn thế giới không thể để "mất" Hong Kong cho đảo này tự trị. Việc thành công TỰ TRỊ của Hong Kong không chỉ thách đố Trung Cộng, mà nó thách đố toàn bộ định chế quyền lực trung ương tập quyền, chính trị lẫn tài chính kinh tế.  Hong Kong sẽ là một gương thành công điển hình cho các nơi đi theo.
 Chúng ta thấy khối quyền lực Âu Mỹ kinh hoàng thế nào khi Quebec . Scothland trưng cầu tự trị rồi! Chúng thăm dò xếp đặt và nắm chắc phần thắng cho nên mới để cuộc trung cầu dân ý xảy ra, nhằm ca ng
i "nền dân chủ đại diện" và rêu rao rằng chứng tỏ bọn chúng tôn trọng "dân chủ"(sic). Nhưng khi nắm chắc phần thua như ở Catalan (Barcelona), hay Vermont (Mỹ) chúng tìm đủ lý cớ áp lực ngăn cấm trưng cầu dân ý, bất chấp nguyên lý dân chủ- ý dân của bang Catalan- chính phủ và quc hội Cataln đã bị buộc phải hùy bỏ cuộc trưng cầu vì bị đe dọa từ nhiều phía- Nhà nước trung ương Spain và bọn nhà nước cũng như tập toàn đại bản Âu Châu.

Mặt khác, Hong Kong vẫn là c
a ngõ và là cái cầu phát triển cho toàn bộ Trung Quốc. Nó là nơi đến của những người Tầu chưa đủ tài chính di dân xa hơn về phía Âu Mỹ. Nó là cái gương trước mặt cho toàn dân Tầu soi. Để "mất" nó, chịu thua "nó" là "vỡ gương cai trị" toàn đất Tầu. Đảng CSTQ bắt buộc phải triệt hạ Hong Kong trong lúc người dân Lục địa chưa nhận thức ra, cao trào Tân cương chưa lớn mạnh và Tây Tạng chưa trưởng thành. Nếu không để đến giai đoạn Tân Cương , Tây Tạng, Nội Mông và Hong Kong đồng nổi lên đòi thoát - đòi tự trị hoàn toàn và độc lập thì TQ khó có đường giải quyết, trừ cố gắng tử thủ đất "trung nguyên Hán rặt". Mà chưa chắc đã giữ được quyền chính trị, khi chung quanh đổi thay hết- Dân lục địa chưa chắc tiếp tục "yêu Đảng là yêu  Hán Tộc" như hôm nay! Nhất là khối nhà giầu từ đặc quyền  "có Đảng" đã đưa con em, tài sản qua Âu Mỹ gần hết!!!

Ngược lại phong trào của Hong Kong đã mạnh, nhưng chưa đủ thách thức Đảng CSTQ, các Nhóm Âu Mỹ và tập đoàn Đại gia . Họ mạnh trong HongKong, trong giới sinh viên trẻ, nhưng chưa chiếm được sư tham gia của qu
n chúng rộng lớn. Ngay như Đài loan, độc lập tự trị, nhưng vẫn chưa thể tuyên bố độc lập. Không phải họ sợ áp lực của Tầu, mà chính là áp lực từ phía Âu Mỹ nữa!

Chỉ khi nào có sự nhận thức đồng thuận không chỉ là 51% mà c
n có là trên 3/4 (75%)  quần chúng, nghĩa la s quyết tâm sinh tử của cả hai thề hệ TRẺ lẫn GIÀ về cái giá ĐỘC LẬP - lúc đó họ tuyên bố Quốc Gia Đài Loan, thì dù Âu Mỹ không vui, TQ không muốn cũng đành phải chịu. Vì khi cả một xã hội đã quyết tâm với tiềm năng và khả năng kinh tế, quân sự như Đài Loan, thì TQ có muốn đàn áp cũng phải trả cái giá SUY SỤP NỀN PHÁT TRIỂN KINH TẾ HIỆN TẠI cái giá mà TQ có cay đắng cách mấy cũng không dám trả- tạo khó khăn hỗn loạn bên trong- kẽ hở cho Nhật, Hàn Mỹ leo vào. Đó là chưa nói đến khả năng ủng hộ của các quốc liên hệ khi thật sự vụ này xảy ra!

Cao trào Hong Kong nên nhìn ra những điểm chính trị liên đới này, và nên TẠM THẮNG NHỎ, rút lực lượng xây dựng vận động dân trí  cả Hong Kong lẫn trong lục địa về TỰ DO VỀ NHÂN QUYỀN về PHÁT TRIỂN KINH TẾ và CHỦ QUYỀN RIÊNG TƯ  trong TẢN QUYỀN- gạt bỏ chủ nghĩa quốc gia dân tộc v.v Chờ một thời điểm thuận l
i khi Hong Kong trở thành một cái giá mà TQ không dám đàn áp vì mất quyền li- lúc đó sẽ tuyên bố bất tín nhiệm chính phủ bù nhìn hoặc thuyết phục được họ đồng thuận với quần chúng càng tốt, tuyên bố Hong Kong  độc lập nhu Mỹ tuyên bố độc lập. Thì ngay tại Lục Địa dân chúng cũng ủng hộ và không chỉ độc lập tự trị cho Hong Kong mà ngay lục địa cũng chuyển mình dân chủ hóa - có thể xảy ra luôn việc gạt bỏ đảng CSTQ, chưa biết chừng. Chỉ có trong điều kiện này Hong Kong mới thành công theo đòi hỏi hôm nay.

Hiện nay, cao trào Hong Kong nên nhận THẮNG ở mức gây được thanh thế ủng hộ trong Hong Kong và trong lục địa và sự nhượng bộ giới hạn của TQ vào việc nội trị Hong Kong. Bước thứ hai hãy đòi TỰ TRỊ, TỰ BẦU CỬ - bước thứ ba phải đòi là ĐỘC LẬP!


Nói tóm lại, hoàn cảnh toàn cầu hóa, vấn đề của một khu vực không còn chỉ được quyết định từ khu vực đó nữa.  Nó tự nhiên liên đới quốc tế, vì quyền lợi liên đới quốc tế hiện nay. Phải cần hiểu biết cả lãnh vực chính trị thế giới hiện tại liên quan đến khu vực của mình ra sao trước. Nắm vững được tính liên đới này , khai thác nhược điểm cường điểm của nó, rồi vận động quần chúng thì tính khả thi mới cao hơn và khả năng thắng mới đạt được ỏ mức độ cao với  tổn hại thấp nhất.

Tản Quyền, Tự Trị, Độc Lập là TRÁI CẤM CHÍNH TRỊ của bọn quyền bính cai trị tập quyền, tất chúng ta phải hái - Nhưng phải đ
i NÓ CHÍN mới ăn được. Hái mà chưa chính ăn va chát vừa đau bụng, đi chảy, đi kiết mà thôi! Trái cấm này,. chỉ có những ai nhận thức, sáng tạo can đảm mới thấy được sư chín mùi của nó! 

nhanchu.org


==

‘Decisive force’ seen as likely to end Hong Kong protests

By Stuart Leavenworth
McClatchy Foreign StaffOctober 13, 2014 
BEIJING — Organized gangs of masked men clashed Monday with Hong Kong protesters, prompting a leading Hong Kong security consulting firm to warn that police are likely to use “decisive force” to end the Occupy Central demonstrations in the near future.
The security firm, Steve Vickers & Associates, is led by a former Hong Kong police commander who advises corporate clients in one of the world’s major trading centers. Driving the firm’s assessment was the role in the assaults of pro-Beijing organized crime outfits, including members of the notorious Triad gangs, with little intervention by government authorities.
“The blatant Triad involvement will cause longer term difficulties in policing Hong Kong, post Occupy Central,” the firm said in a statement. “This situation is exacerbated by perceived inaction by government against senior level Triad office-bearers.”
Hong Kong protesters, many of them students or recent graduates, have occupied three parts of Hong Kong for more than two weeks now, disrupting traffic and many businesses. Protesters are demanding that China and its Hong Kong administrators allow citizens to choose their own candidates for Hong Kong’s chief executive in the 2017 election, as opposed to having a committee loyal to Beijing pick who can run.
On Monday, a group of counterprotesters, some wearing masks, showed up at the main protest site, in Admiralty. They attempted to dismantle barricades, flung themselves at protesters and then hung around for hours, mixing it up with police and trying to pick fights, according to reports from Hong Kong media.
Similar organized gangs attempted to shut down a ongoing protest in the Mong Kok section of Hong Kong a week ago Friday but were unsuccessful after police intervened and protesters brought in reinforcements. Some 19 people were arrested in that skirmish, and police later said that some were Triad members.
On Monday, before the scuffles in Admiralty, Hong Kong police reported that up to 200 gang members from two of the city’s major triad groups had infiltrated the protest camps.
It has long been known in Hong Kong, and among academic researchers, that Beijing struck a deal with Hong Kong’s Triads as a part of Great Britain’s handover of the territory to China in 1997. Under this arrangement, the Triads could continue to operate – engaging in prostitution, smuggling and, increasingly, real estate – so long as they remained loyal to Beijing.
The Vickers firm made reference to that deal Monday, stating that since the 1997 handover, some high-level Triad members have received “mainland recognition and titles.”
Hong Kong authorities have at least twice rejected suggestions that they have allowed organized gangs to assault and intimidate protests. They have repeatedly urged protesters to end their occupations, both for their own safety and to end disruptions to Hong Kong residents.
The protests are dragging on largely because neither the government nor protest groups have agreed to conditions for negotiations, much less what might be on the table. Hong Kong’s chief executive, C.Y. Leung, who’s also known as Leung Chun-ying, said Sunday that there was “almost zero” chance of Beijing agreeing to the protesters’ terms for reconsidering Hong Kong’s 2017 elections. He said the protests had “spun out of control.”
The situation is further complicated by splits within the protest movement itself. Older pro-democracy activists have urged the younger occupiers to claim victory, retreat and plan a new phase of civil disobedience. But student groups in Admiralty refuse to budge. Meanwhile, many demonstrators in Mong Kok, a tightly packed, less affluent section of Hong Kong, say their protests are independent of those in Admiralty. Clear leaders are hard to come by.
Here in Beijing, the state media of the Communist Party has attempted to blame the United States for the Hong Kong protests. In a commentary published Friday, the People’s Daily newspaper accused the National Endowment for Democracy, a Washington-based nonprofit group, of facilitating the Hong Kong protests as part of a U.S. strategy to undermine China and other governments.
“The U.S. may enjoy the sweet taste of interfering in other countries’ internal affairs,” the commentary said. “But on the issue of Hong Kong it stands little chance of overcoming the determination of the Chinese government to maintain stability and prosperity.”
On Friday, deputy State Department spokeswoman Marie Harf rejected China’s claims, saying the U.S. government was not “manipulating the activities of any person, group or political party in Hong Kong.”
Vickers said Monday that, despite all the political intrigue, many Hong Kongers have seen their city disrupted by the protesters, reducing immediate support for their occupations.
By Monday evening Hong Kong time, the counterdemonstrators had withdrawn, according to local media and Occupy Central leaders. Protesters were reported to be refortifying barricades on key street, including some who were using concrete to buttress makeshift road blockades.
“The longer that Occupy Central movement continues to disrupt daily life in Hong Kong, the more likely that civilian on civilian clashes will occur. With that, the probability that decisive force will be required by the police to end the occupation” also grows, Vickers said.

Điều Tuyệt Diệu trong Tương Tác của Độc Lập Tản Quyền Tự Trị


Khi nói đến nguyên lý tản quyền, hầu như đa số người ta, đặc biệt nơi những xã hội còn kém nhận thức, đều chỉ sợ hãi nghĩ đến “sự tan rã chính trị”,  hay “suy yếu chủ quyền quốc gia” hoặc “mất đoàn kết quốc gia dân tộc”v.v..

Nơi những xã hội tiến bộ trưởng thành chính trị và hiểu biết giá trị tự thân, nguyên tắc tản quyền đã được ứnh dụng từ  lâu, không chỉ trong lãnh vực chính trị xã hội, tổ chức sinh hoạt mục tiêu không chỉ làm sao cho tự do quyền con người của mỗi cá nhân được thăng hoa và bảo đảm mà còn làm cho sinh hoạt kinh tế được hữu hiệu, an toàn và giảm thiểu tổn hại khi có đột biến trong chu kỳ suy thoái hoặc thiên tai tự nhiên. 

Nguyên lý này đã tự minh chứng tính hữu hiệu và ưu việt của nó qua lịch sử cận đại, đặc biệt tại Thụy Sĩ (xin đọc lại bài viết về Thụy Sĩ trong trang NhanChu.org). Và hôm nay nó lại chứng minh tính ưu việt của nó qua sư kiện đấu tranh tại Hong Kong.



Khi nhà nước trung ương Tầu lo sợ việc thông tin liên lạc nhanh chóng giữa quần chúng sẽ đưa đến nhận thức cao và sự kết hợp hữu hiệu của đối kháng, bọn nhà nước quyết định TẮT INTERNET.  Nhà nước Tầu ra lệnh cho các chủ dịch vụ ISP tắt các khu trữ liệu để người dân Hong Kong không thể liên lạc với nhau nhanh gọn được nữa. Vì Internet hiện nay vẫn theo nguyên lý TRUNG ƯƠNG TẬP QUYỀN.  Người sử dụng mạng bị LỆ THUỘC VÀO MỘT THIỂU SỐ CÔNG TY CHỦ DỊCH VỤ ISP. Và  thiểu số công ty chủ dịch vụ này lệ thuộc giấy phép. Luật lệ điều khiển cung ứng từ nguồn độc nhất NHÀ NƯỚC CHÍNH PHỦ.

Thế nhưng, dân Hong Kong đã nhanh chóng tận dụng nguyên lý TẢN QUYỀN TỰ TRỊ  được ứng dụng trong hệ thống kỹ thuật MESH NETWORK (xin tham khảo kỹ thuật ỏ cuối bài) , nơi các máy cá nhân sử dụng liên lạc với nhau không qua khu trữ liệu trung ương, mà tự thân mỗi máy cá nhân làm một trạm đễ nối kết giao truyền thông tin lẫn nhau một cách độc lập khỏi các TRUNG TÂM DỊCH VỤ! Thế là nhà nước bó tay trong nỗ lực ngăn chặn liên lạc thông thông tin của cao trào phản kháng hiện nay. 

Nhà nước chính phủ và các ông “đại gia” tay sai nắm nguồn cung cấp dịch vụ không còn khả năng đe dọa “ngưng ban phát” cái** “quyền thông tin” cho quần chúng nữa. Người dân đã đạt quyền tự do thông tin nhờ thấu hiểu tính tai hại của nguyên lý tập trung và tính tự do hữu hiệu của nguyên lý tự trị tản quyền.

Cao trào đấu tranh tại HongKong không chỉ tận dụng nguyên lý tản quyền tự trị trong thông tin liên lạc của kỹ thuật MESH, mà ngay cả trọng tâm của cao trào cũng được tiến hành theo nguyên lý tự trị tản quyền, khiến bọn nhà nước lúng túng không thể dập tắt.

Thông thường, các cao trào trước đây đều theo lề thói tổ chức lạc hậu cũ, đó là phải có “nhóm lãnh đạo” (ring leaders) để tập trung chỉ đạo “thống nhất tiến trình đấu tranh” và các  kế hoạch có tính chiến thuật. Vì thế bọn nhà nước muốn dập tắt, chúng thường tìm cách bắt hoặc ám sát nhóm thiểu số lãnh đạo này là cả cao trào tan rã.

Thế nhưng từ sự kiện Occupy WallStreet, cao trào Occupy Central của HongKong đã rút tỉa được bài học tản quyền tự trị, họ tự nhận thức đấu tranh và KHÔNG CẦN NHÓM LÃNH ĐẠO, ứng dụng như MESH, người đấu tranh trao đổi thảo luận một cách đồng bộ từng cá nhân qua từng nhóm nhỏ theo nguyên tắc hàng ngang bình đẳng. Điều này khiến bọn nhà nước không còn dùng thủ đoạn ám sát lãnh đạo theo kiểu chặt đầu rắn được nữa, bởi vì không có “cái đầu trung ương” nào để chặt!!! Mà tất cả hàng triệu cái đầu độc lập tự trị đối kháng kia nó liên kết với nhau hàng ngang, KHÔNG CÓ AI PHẢI LỆ THUỘC, CHỜ ĐỢI AI ĐỂ SINH HOẠT ĐẤU TRANH, tất cả bình đẳng quyền và trách nhiệm cũng như khả năng nhận thức trong một hệ thống mạng đối kháng, mọi cá nhân quan trọng như nhau do tính tự ý thức, tự trách nhiệm, tự chủ và tự nguyện. Như vậy, muốn chặt thì phải chặt hết cả triệu cái đầu!!!

Hiện nay ngay cả trên bình diện xã hội quốc tế là hình thức xứ sở quốc gia, cao trào tự trị lại đang dấy lên mạnh, Quebec, Vermont, Texas, Donbek (Ukrain) Scothland, Catalan… v.v Nguyên nhân rõ ràng vì sự trì trệ vô hiệu cũng như lũng đoạn băng hoại của hệ thống trung ương tập quyền và tính đế quốc áp đặt phi tự do của định chế nhà nước tập quyền. Người ta đang nhận ra tính tốt đẹp trong tương tác hòa bình của những đơn vị nhỏ gọn tự trị độc lập, điều mà nhà kinh tế Anh gốc Đức E. F. Schumacher đã trình bày chi tiết trong tác phẩm nhỏ "Small Is Beautiful" cách đây trên dưới 40 năm-(trang nhanchu.org cũng đã có viết bài giới thiệu mấy năm trước đây)

Bằng chứng trước mắt chúng ta đang chứng kiến: Quốc Gia càng lớn, quyền lực nhà nước càng tập trung, xã hội và nền tự do càng bị lũng đoạn, kinh tế càng dễ khủng hoảng và bất công càng tăng. Máy móc càng to càng cồng kềnh, càng tập trung điều khiển càng mất hữu hiệu. Chỉ một khâu nhỏ trở ngại nó sẽ kéo toàn bộ ngưng trệ!
Mỗi cá nhân chúng ta, thay vì nuốt chửng những lập luận lý thuyết tuyên truyền không kiểm chứng, chỉ cần tạm dừng lại để suy ngẫm lý giải thể nghiệm những dữ kiện trước mặt chúng ta, những biến chuyển trực tiếp của chính cuộc đời bản thân chúng ta đã và đang kinh qua, tất đã nhận ra những căn bản đúng sai của nguyên lý này.

Triết gia Friedrich Nietzsche quả đúng đắn khi nhận định “Tự Do là ước muốn tự trách nhiệm với chính bản thân” (freedom is the will to be responsible to ourselves). Đây chính là nguyên lý tự trị, và nguyên tắc tản quyền trong hệ thống tổ chức và cấu trúc sự vật và sự việc.
Nhanchu.org

============


It’s Time to Take Mesh Networks Seriously (And Not Just for the Reasons You Think)

By Primavera De Filippi 

Nets of Freedom creating mesh networks. Image: Strelka Institute / Flickr


The internet is weak, yet we keep ignoring this fact. So we see the same thing over and over again, whether it’s because of natural disasters like hurricanes Sandy and Katrina, wars like Syria and Bosnia, deliberate attempts by the government to shut down the internet (most recently in Egypt and Iran), or NSA surveillance.
 
 After Typhoon Haiyan hit the Philippines last month, several towns were cut off from humanitarian relief because delivering that aid depends on having a reliable communication network. In a country where over 90 percent of the population has access to mobile phones, the implementation of an emergency “mesh” network could have saved lives.
 
 Compared to the “normal” internet — which is based on a few centralized access points or internet service providers (ISPs) — mesh networks have many benefits, from architectural to political. Yet they haven’t really taken off, even though they have been around for some time. I believe it’s time to reconsider their potential, and make mesh networking a reality. Not just because of its obvious benefits, but also because it provides an internet-native model for building community and governance.
 
 But first, the basics: An ad hoc network infrastructure that can be set up by anyone, mesh networks wirelessly connect computers and devices directly to each other without passing through any central authority or centralized organization (like a phone company or an ISP). They can automatically reconfigure themselves according to the availability and proximity of bandwidth, storage, and so on; this is what makes them resistant to disaster and other interference. Dynamic connections between nodes enable packets to use multiple routes to travel through the network, which makes these networks more robust.
 
 Compared to more centralized network architectures, the only way to shut down a mesh network is to shut down every single node in the network.
 That’s the vital feature, and what makes it stronger in some ways than the regular internet.
 
 But mesh networks aren’t just for political upheavals or natural disasters. Many have been installed as part of humanitarian programs, aimed at helping poor neighborhoods and underserved areas. For people who can’t afford to pay for an internet connection, or don’t have access to a proper communications infrastructure, mesh networks provide the basic infrastructure for connectivity.
 Not only do mesh networks represent a cheap and efficient means for people to connect and communicate to a broader community, but they provide us with a choice for what kind of internet we want to have.
 
 For these concerned about the erosion of online privacy and anonymity, mesh networking represents a way to preserve the confidentiality of online communications. Given the lack of a central regulating authority, it’s extremely difficult for anyone to assess the real identity of users connected to these networks. And because mesh networks are generally invisible to the internet, the only way to monitor mesh traffic is to be locally and directly connected to them. 

But the Real, Often Forgotten, Promise of Mesh Networks Is…

Yet beyond the benefits of costs and elasticity, little attention has been given to the real power of mesh networking: the social impact it could have on the way communities form and operate.
 
 What’s really revolutionary about mesh networking isn’t the novel use of technology. It’s the fact that it provides a means for people to self-organize into communities and share resources amongst themselves: Mesh networks are operated by the community, for the community. Especially because the internet has become essential to our everyday life.


Instead of relying on the network infrastructure provided by third party ISPs, mesh networks rely on the infrastructure provided by a network of peers that self-organize according to a bottom-up system of governance. Such infrastructure is not owned by any single entity. To the extent that everyone contributes with their own resources to the general operation of the network, it is the community as a whole that effectively controls the infrastructure of communication. And given that the network does not require any centralized authority to operate, there is no longer any unilateral dependency between users and their ISPs.
 
Mesh networking therefore provides an alternative perspective to traditional governance models based on top-down regulation and centralized control.
Indeed, with mesh networking, people are building a community-grown network infrastructure: a distributed mesh of local but interconnected networks, operated by a variety of grassroots communities. Their goal is to provide a more resilient system of communication while also promoting a more democratic access to the internet.

Are We There Yet?

In recent years, different mesh network initiatives have emerged to address the above and other objectives that could be accomplished with mesh networking.
For instance, in face of the damages caused to Haiti’s communication infrastructure by the 2010 earthquake, the Serval project was launched in Australia with the objective to create a disaster-proof wireless network that relies exclusively on the connectivity of mobile devices.

Meanwhile, after the Egyptian government attempted to shut off the internet in the whole nation, the Open Mesh Project emerge with the goal of providing open and free communications to every citizen in the world regardless of national boundaries.

Finally, there is the Open Technology Institute’s (an initiative of the New America Foundation) Commotion Wireless project. Originally aimed at providing a secure and reliable platform to prevent authoritarian regimes from controlling or blocking dissident or activist communications, it has so far only been deployed in confined areas where the communication infrastructure was either damaged or missing.

So why hasn’t mesh networking already taken off?

Well, there are technical reasons of course. The complexity to set up, manage, and maintain a mesh network is one obstacle to their widespread deployment. Getting a mesh network to work properly can be harder than it seems, especially when it comes to latency. Although the technology is there, routing protocols are currently unable to scale over a few hundred nodes and network coverage is constrained by the limited range of wireless user devices.

Another barrier is perception (and marketing). Mesh networks are generally seen as an emergency tool rather than a regular means for communication. While many mesh networks have been deployed during a period of crisis (during the Boston marathon bombing for example) or after standard communication infrastructures have been damaged or destroyed (such as the Redhook initiative in Brooklyn), very few have been deployed beforehand. They’re used more as an ad hoc measure than a precautionary one that could provide an alternative and more resilient network infrastructure.

Finally, there are political and power struggles, of course. Even though mesh networking could theoretically support the government in providing internet connectivity to poor neighborhoods or undeserved areas, mesh networks cannot be easily monitored, nor properly regulated by third parties. As such, mesh networks are sometimes regarded by the state as a potential danger — one that could disrupt public order by providing a platform for criminal activities.
The same is true of the private sector. For large ICT companies (including mobile operators and ISPs) mesh networking constitutes a new competitor in the market for internet communication, which — if it were more widely deployed — could potentially jeopardize their traditional business model based on pay-per-use and monthly subscriptions. Whether nefariously or simply because of structural circumstances, these actors are all committed to maintaining the status quo of the current internet ecosystem.

* * *
The problem is that we are focusing too much on the technical and legal challenges of mesh networking as opposed to the social benefits it might bring in terms of user autonomy and community-building. Or have we not yet realized that we have finally reached a competitive point in communications where we can deploy more than one internet? Instead of trying to create one perfect network that will satisfy us all, we can, instead, choose between several networks to find the one that best suits us.

As has been done with Freifunk in Germany and GuiFi.net in Spain, more mesh networks need to be deployed on an arbitrary basis. This will help establish the basic infrastructure necessary to ensure the autonomy and long-term sustainability of a community-based network structure. One that, in any kind of situation, can connect people and even save lives.

But beyond the internet, the governance model of many community wireless networks could potentially translate into other parts of our life. By promoting a DIY approach to network communications, mesh networking represents an opportunity to realize that it can sometimes be more beneficial for us, as a community, to rely on our own resources and those of our peers than that of centralized authorities. It’s bringing the principles of the internet to our physical lives.

Editor: Sonal Chokshi @smc90

Sunday, September 28, 2014

Bằng Chứng Cụ Thể của Tính Bất Nhân Vô Đạo của Chủ Nghĩa Quốc Gia Dân Tộc

Khi Tôi viết nhận định về tính man rợ bất nhân phi lý của “tinh thần quốc gia dân tộc” trong bài viết “Tổ Quốc, Tín Ngưỡng, Văn Hóa, và những Tội Ác MAN RỢ BẠO NGƯỢC.
“Ngoài yếu tố này, dù Justin không nhắc đến nhiều, theo Tôi, yếu tố độc tôn tự mãn (exceptionalism) của Mỹ sau vụ 911. Khiến gần như cả xã hội chính qui Mỹ mặc nhiên "dể dãi và tha thứ" trong tinh thần "quốc gia dân tộc", mà hầu hết nhân loại này nếu chưa trưởng thành vượt qua để có nhân bản, luôn luôn vướng phải. Như ngừoi Tầu, dù chống chế độ Cộng Sản, vẫn tự hào về thành quả chiếm đóng giết ngừoi của "dân tộc" họ  ở Tây Tạng, Tân Cương, Nội Mông, hay tại Việt Nam.... Và người Việt Nam, một mặt nhồi nhét lẫn nhau về những bài học “nước mắt xương máu” lịch sử “tàn bạo” của Trung Quốc, của thực dân Tây phương đối với dân tộc “hiếu hòa văn hóa nhân bản” Việt Nam ta- mặt khác lại cũng tiếp tục nhồi nhét niềm tự hào trong giáo dục, văn học  về cuộc cái gọi là "cuộc Nam Tiến Mở Mang Bờ Cõi" của "tổ tiên" với những hành động và chính sách diệt chủng- và ngay hôm nay, khi nhân loại đã vượt lên chủ nghĩa dân tộc, lên án tất cả các cuộc diệt chủng, thì người Việt Nam, họ vẫn thì thầm với nhau (không dám to mồm công khai, vì biết sẽ bị dư luận nhân bản thế giới lên án) về "tài ba" của các chiến sĩ ta (Ngụy và Phỉ)  lấn chiếm và khống trị  bọn "mọi" Miên Lào, đàn áp đồng hóa người Khmer Krom.
Não trạng "quyền lợi quốc gia" - "tự hào dân tộc" v.v Nó đưa đến kỳ thị chủng tộc và chính đáng hóa cho hành động man rợ, từ đó nó mặc nhiên tập thể hóa luôn hành động này, nghĩa là cả một xã hội khuyến khích, đồng lõa với tội ác bằng sự bao che, ngụy biện và khỏa lấp cho nhau nhân danh bảo vệ "danh dự tổ quốc dân tộc". Ở một mức cùng cực của man rợ, những đồi bại hoang thú này còn được tha thứ ban phép lành bởi ý niệm tôn giáo tự tôn nữa. Cấp độ tội ác càng bạo ngược hơn khi có niềm tin tôn giáo làm nền. Kẻ sát nhân sẽ tự thánh hóa mình và tàn sát những đối phương đã bị niềm tin và thông tin tuyên truyền ác hóa xuống hàng ngạ quỉ, như người Thiên Chúa giáo nhìn ngừoi Hồi Giáo như những tên ác quỉ (Satan) và ngược lại những ngưởi Hồi giáo nhìn ngừoi Thiên chúa giáo cũng cùng hình ảnh mức độ như vậy. “
Và đã có những "hậm hực than phiền" về nhận định của Tôi từ những người Viêt Nam. Lạ lùng nhất là từ những công dân Mỹ, Anh, Úc, Pháp, Áo, Thụy Điển, Hà Lan v.v gốc Việt!!!
Dĩ nhiên, khi tuyên bố, lên án, hay ngay cả chỉ là nhận định, chúng ta cũng cần những bằng cớ, dẫn chứng cụ thể.  Trong trường hợp này, Tôi chẳng cần bằng chứng lịch sử gì xa xôi, vì NGAY CHÍNH THÁI ĐỘ PHẢN ĐỐI HẬM HỰC của những người Việt Nam, nhất là những công dân Tây phương gốc Việt ở thế kỷ thứ 21 này, đã minh chứng điển hình và hùng hồn minh xác nhận định của Tôi và của tất cả những học giả sử học và nhân chủng học đã dầy công nghiên cúu tổng hợp và kết luận về tính bất nhân man rợ của chủ nghĩa quốc gia dân tộc và tính trơ trẽn ngụy tín của những con người theo đuổi tôn thờ sử dụng  nó.
Khi loài người chưa bước vào kỷ nguyên ánh sáng và nhân bản với những ý niệm về giá trị tự do chủ quyền con người từ hậu bán thế kỷ thứ 20 đến nay, thì chủ nghĩa Quốc Gia Dân Tộc là một “lý tưởng” ưu thắng khắp mọi nơi, từ Đông qua Tây. Những tên cầm chính đẫm máu con người luôn là những “anh hùng dân tộc”; những tiến chiếm cướp đoạt luôn là những “công lao vĩ đại”, vì “lịch sử quốc gia” là những chữ nghĩa phù thủy hư cấu “thần tích giống nòi”, được nhân bội bởi những “chiến công” giết ngừoi, cưỡng bức thống hợp, cướp đất diệt chủng.
Những “thần tích giống nòi” được nhồi nhét khắc sâu vào trong não trạng của con người hàng tram năm, ngàn năm, từ trong bào thai đến giáo dục gia đình xã hội, khiến người ta ở những thời điểm trước không hề có ý niệm “nhân loại”. Bất cứ ai khác “giống nòi” đều “man di” (Babaric)  “ngoại súc” (Alien). Nhiều khi rất trớ trêu như trường hợp nhóm Á Châu như Tầu, Việt, Hàn , Nhật khi mới tiếp súc với Tây phương vẫn cho họ là “bạch quỉ man di”, để rồi tự nhốt chính mình trong tháp ngà ngu dốt lạc hậu, và hệ quả sau này là không chỉ bị chiếm đóng nô lệ, mà sau khi hết bị chiếm đóng nô lệ, lại tự nguyện miệt mài học hỏi bắt chước Tây phương mà vẫn chưa theo kịp đến nơi đến chốn… Đơn giản bởi vì tất cả đã phải nhìn nhận một sự thật, Tây phương họ thật sự văn minh tiến bộ hơn Á Châu, không hoàn toàn, nhưng xa lắm về rất nhiều mặt.
Nhưng trước khi đi xa và sâu hơn, hãy giải quyết cái hậm hực ngu dốt bán khai của “ngừoi Việt tinh túy”  hôm nay đã.
Những ai, ở tuổi đời từ 60-70 trở lên hẳn còn nhớ sự trâng tráo của Tây phương, đặc biệt là khối Anh, Pháp, Mỹ, Hà Lan trong thời điểm thịnh hành của chủ nghĩa thực dân của họ ở các xứ Nam Mỹ, Châu Phi và Á Châu- nhất là trong sự kiện Đệ Nhị Thế Chiến với sức mạnh của Quốc Xã đã chiếm đóng hầu hết các xứ đế quốc thực dân này.
Họ dài mỏ cao giọng lên án chủ nghĩa Phát xít man rợ. Nào là hủy diệt nhân loại, chà đạp tự do, độc lập, và nhân phẩm con người v.v  Nhưng ngay sau khi họ vừa thoát được ách thống trị của Phát Xít, họ nhẫn tâm trâng tráo tiếp tục đàn áp man rợ những xứ sở bị họ thực dân nhưng vẫn cùng đổ xương máu chung với họ chống Phát Xít, như Viêt Nam, An Gê Ri.
Tôi nhớ đã viết lại đâu đó trong bài viết cách đây đã lâu, một câu chuyện xảy ra cho chính Tôi khi ở đại học UNSW, Úc vào năm 1994. Lúc đó nhân tuần lễ kỷ niệm ngày D-Day, (4-6-1944) vị giáo sư chủ nhiệm chính của cả khóa học nói về ngày kỷ niệm “quân đội đồng minh ”chiến đấu hy sinh vì tự do của thế giới”. Tôi đã giơ tay phản đối, Tôi nói nhận định như vậy là chủ quan cưỡng lý. Tôi và nhiều người của nhiều xứ sở khác, chẳng có ơn nghĩa gì với những người lính Tây phương đó, chính đất nước Việt Nam và người Việt nam đã phải chiến đấu chống lực lượng “đồng minh”, trước và sau 1945, để có độc lập, chứ không phải chiến đấu chống Đức quốc xã để dành độc lập. Vị giáo sư, và cả lớp nghiên cúu sinh, đều vui vẻ đồng thuận rằng “hy sinh vì tự do cho thế giới” là không đúng sự thật. Ông ta còn cười xòa nói với cả lớp “We know, we are very Eurocentric” (Chúng tôi biết chúng tôi rất Âu châu tự thị). Phải công nhận họ rất trí thức: vui vẻ thoái mái thừa nhận cái sai của họ khi được vạch ra đúng đắn, rõ ràng và hợp lý.
Và ngày hôm nay, giữa tình hình biên giới đất biển căng thẳng giữa Viêt Nam và Trung Quốc, hầu như tất cả các nhóm gốc Việt và Việt Nam trong nước đều tận dụng “lịch sử chiếm đóng đô hộ” trải dài hơn ngàn năm của Trung Quốc đối với Việt Nam để  lên án gây lòng căm thù qua “chủ nghĩa quốc gia dân tộc”.
Ấy nhưng khi đề cập đến sự kiện bá quyền bành trướng và diệt chủng của Viêt Nam trong lịch sử đối với Chân Lạp Chiêm Thành trong cái gọi là “cuộc Nam Tiến”, và thái độ chính sách hôm nay với Miên Lào và với ngay công dân Việt gốc Khmer Krom, Chàm .. thì họ viện dẫn rằng đó là “hoàn cảnh lịch sử” theo nhu cầu “tương tranh  sinh tồn” không tránh được!!!
Giả thiết là lập luận này “đúng”. Vậy người Trung Quốc "Hán tộc", họ cũng viện dẫn như vậy, thì lấy cái gì để lên án họ? Mà cho rằng “chính trị thế giới  là mạnh được yếu thua”, và “thủ đoạn ai cao người ấy thắng” thì lại càng chết! Giả sử “Dư luận thế giới” cũng đồng thuận lập luận như mình, khi mình ra rả phân bua phải trái kêu cúu với họ, và họ chỉ thẳng vào mặt Viêt Nam để nói thẳng rằng “chính trị thế giới  là mạnh được yếu thua”, và “thủ đoạn ai cao người ấy thắng”!!! (Mẹ tiên sư, đến Chúa, Phật cũng phải ngao ngán não trạng quốc gia dân tộc này)
Nhưng may mắn rằng kỷ nguyên man rợ trắng trợn ấy cũng đang đi qua, và nhân loại cũng đang tận sức vận đông để  đẩy những lập luận man rợ phi nhân này lùi hẳn vào quá khứ và tan biến trong hố rác của lịch sử nhân loại. Ít nhất ở mặt thể hiện chính qui bang giao và giáo dục phổ thông, người ta KHÔNG CÒN CHẤP NHẬN LÝ LẼ này nữa.
Trên bình diện quốc tế, từ sau đệ nhị thế chiến, nhận thức nhân bản đã đổi thay, với sự ra đời không chỉ của Tuyên Ngôn Nhân Quyền, mà ngay cả một Hội Nghị về Công Đạo và Công Pháp về tội Diệt Chủng cũng được thành lập để ngăn chặn và trừng phạt những quan niệm hành xử đẫm máu man rợ, mà trước đó từng được vinh danh là “anh hùng dân tộc” trong thời kỷ não trạng “quốc gia dân tộc”.
Hội Nghị Qui Ước Ngăn Ngừa và Trừng Phạt  Tội Diệt Chủng (The Convention on the Prevention and Punishment of the Crime of Genocide) được đồng thuận tại Đại Hội Đồng Liên Hiệp Quốc ngày 9 tháng 12 năm 1948 qua Nghị Quyết LHQ 260. Qui Ước có hiệu lực từ ngày 12 tháng Giêng năm 1951. Qui định pháp chế cho tội phạm này, và các thành viên quốc gia được nhắc nhở phải ngăn chặn cũng như trừng phạt những hành động diệt chủng trong chiến tranh cũng như thời bình.
Những hành động được qui là diệt chủng là những hành động có ý đồ tiêu diệt một phần hay hoàn toàn một quốc gia, một nhóm chủng tộc, thiểu số, hay tôn giáo; bao gồm các hành vi như giết hại các thành viên của họ- cố tình tạo điều kiện sinh sống khó khăn trong tính toán để tiêu diệt từng phần hay toàn bộ một nhóm người; hay áp đặt những biện pháp chủ ý ngăn chặn sinh sản trong nhóm người đó; hoặc cưỡng ép bắt những trẻ em của họ gia nhập vào những nhóm người khác 
(any of the following acts committed with intent to destroy, in whole or in part, a national, ethnical, racial or religious group, as such:
(a) Killing members of the group;
(b) Causing serious bodily or mental harm to members of the group;
(c) Deliberately inflicting on the group conditions of life calculated to bring about its physical destruction in whole or in part;
(d) Imposing measures intended to prevent births within the group;
(e) Forcibly transferring children of the group to another group.
Từ đó cho đến nay, hàng loạt các công trình nghiên cúu được tiến hành để đúc kết tất cả các tội phạm thực dân diệt chủng để hình thành một kho tài liệu làm bài học cho những thế hệ sau của nhân loại này.
Có rất nhiều công trình nghiên cúu. Bạn đọc chỉ cần vào Google, gõ hàng chữ “Genocides in Histroy” sẽ ra hàng lố. Ở đây Tôi chỉ xin nêu ra một đại lược:
Quan điểm chung của các nghiên cúu này là chia những cuộc diệt chủng ra làm hai thời kỳ: Trước và sau năm 1490s. Để xác định nguyên nhân và động cơ của các cuộc tàn sát diệt chủng trong tiến trình lịch sử của loài người, hầu có được giải pháp tháo gỡ tính man rợ này. Và trước tiên là đặt hành động “vì dân tộc tổ quốc này” vào vòng TỘI ÁC CHỐNG NHÂN LOẠI. Như việc đang gây tranh luận thế giới là sự kiện cận sử người Thổ Nhĩ Kỳ tàn sát ngừoi Armenians, và người Do Thái đang tàn sát người Palestinians.
Trước  1490, các công trình nghiên cúu đúc kết tài liệu dữ kiện từ các diễn tiến lịch sử tương quan giữa các xứ sở “dân tộc”.
Giai đoạn sau 1490 tương đối đầy đủ sử liệu hơn được nghiên cúu ghi lại khá rõ”
    Từ năm 1490 đến 1914
        Vùng Mỹ Châu (Americas) thủ phạm Mỹ (United States of America), Argentinne. Úc (Australia), France, Philippines -German South-West Africa- Ireland – Cuộc chiến Tam Quốc Anh giáo giết Công Giáo (War of the Three Kingdoms)- Nạn Đói Ái Nhĩ Lan- (Great Irish Famine) Tội Ác Đế Quốc Nga (Russian Empire)- Tội Ác Nhà Thanh (Qing empire)
Từ năm 1915 đến 1950
        Tội ác đến quốc Hồi Giáo Thổ (Ottoman Empire/Turkey)- Vụ Armenian- Assyrian- Hy Lạp Greek- Người thiểu số Dersim Kurds.
        Tội ác đế quốc -Soviet Union- Giết người Cossack (Decossackisation)-Vụ Holodomor- Vụ Thanh Trừng đẫm máu Stalin (Great Purge)- Vụ luu đầy sau Thế Chiến (Post-World War II deportations of North Caucasian peoples)- Vụ luu đầy người Ban Tích (The Mass Deportations in the Baltic States of Lithuanians, Latvians and Estonians)
        Tội ác chủ nghĩa quốc gia dân tộc Đức -Phát Xít Đức Nazi Germany and occupied Europe) Vụ Croatia- Tàn Sát Balan (Massacres of Poles in Volhynia and Eastern Galicia)-Vụ Dominican Republic-
        Vụ tàn sát chia cắt lãnh thổ Ấn Độ (Partition of India in 1947)
        Vụ Trung Cộng tàn sát giết dân cướp nước Tây tạng (Republic of China and Tibet)
    Từ năm 1951 đến 2000
        Vụ đánh đuổi ngừoi Đức sau thế chiến thứ 2 (Expulsion of Germans after World War II)
        Chương trình diệt chủng ngừoi dân bản xứ ở Úc từ năm 1900 đến 1969 (Australia 1900-1969)
        Vụ -Zanzibar- Vụ phe cực hũu do Mỹ hậu thuẫn ở Guatemala 1968-1996- Vụ Pakistan (Bangladesh War of 1971) – Tàn sát diệt chủng ở Phi Châu- Burundi 1972- 1993 - Rwanda 1994  - Bắc Hàn (North Korea)-  Equatorial Guinea- Vụ diệt chủng ở Cambodia – Đông Timo và Nam Dương- (East Timor under Indonesian occupation)- Vụ ngừoi Anh tàn diệt cướp đất người Argentina (Dirty War in Argentina)- Vụ Do Thái và Li Băng (Sabra-Shatila, Lebanon) Vụ Sô Viết A Phú Hãn ( Soviet intervention in Afghanistan) – Vụ Mỹ chiếm đóng Viêt Nam (US invasion of Vietnam) Vụ Ethiopia- Iraqi Kurds – India-Tibet- Brazil-Democratic Republic of Congo-Somalia-Azerbaijan- Sri Lanka v.v
Dĩ nhiên là chưa thể đầy đủ, và chưa hết.  Vì khi chủ nghĩa quốc gia nhà nước chưa chấm dứt, thì hành động chính sách diệt chủng nhân danh Nhà Nước Quốc Gia Dân Tộc vẫn còn như chúng ta đang thấy, và thấy rất rõ ở NÃO TRẠNG ngừoi Viêt Nam, những người ĐANG HẬM HỰC với bài nhận định của Tôi, và trong não trạng người Trung Quốc Hán tộc hôm nay.
Trở lại vấn đề của “Nam Tiến” của “dân tộc hùng tráng chúng ta”, để cho rõ ràng có “chứng sử”, Tôi xin giới thiệu tác phẩm của giáo sư đại học Yale, Mỹ- ông  Ben Kiernan (2009). ). Giáo sư Ben Kiernan, người đã lấy trận chiến tiêu hủy thành Carthage  của Hy lạp trong cuộc chiến Third Punic War vói quân La Mã  (149–146 BC) "Là Cuộc Diêt Chủng Đầu Tiên." Tác phẩm nghiên cúu sử về Diệt Chủng qua chủ nghĩa quốc gia dân tộc- “Máu và Đất” Lịch Sử Diệt Chủng và Triệt Sát của Thế Giới từ Sparta (nhà nước thành phố Sparta cổ Hy Lạp ở thế kỷ 7 trước công nguyên -650 BC) đến Darfur  (Blood and Soil: A World History of Genocide and Extermination from Sparta to Darfur. Yale University Press.
Trong tác phẩm này, điển hình như cuộc “Nam Tiến diệt chủng” ngừoi Chân Lạp Chiêm Thành  của người nước Việt Nam, được ghi nhận khá đầy đủ từ trang 102- đến trang 112 (xin đọc bản Anh ngữ cuối bài)
Như những người “yêu nước yêu nòi” của xứ Viêt Nam được giáo dục và vẫn đang truyền tụng lại cho nhau nghe rằng “cuộc Nam Tiến mở mang bờ cõi , công lao vĩ đại của cha ông chúng ta khởi đầu từ thời Lý, với Lý Thánh Tông (Bình Chiêm 1069) đến triều Nguyễn sau này. Nhưng tác giả Ben Kiernan nghiên cúu có “nhẹ nhàng” và khoa học hơn, nên đặt trọng tâm vào thời điểm khi có chính sách diệt chủng rõ ràng của Việt Nam đối với Chiêm Thành (champa) từ năm 1390 đến 1509- (The Vietnamese Destruction of Champa 1390-1509)- Nghĩa là tiến trình dân tộc có quốc giáo Phật giáo Đại Việt “từ bi, hỉ xả” diệt chủng dân tộc Hồi giáo Chiêm Thành “về cực lạc”- được kéo dài từ cuối thời nhà Trần, Hồ, đến Lê Mạt- Lê Uy Mục-. Nhưng cao điểm là vào thời Lê Thánh Tông, mở đường cho các Chúa Nguyễn sau này dễ dàng vào chỗ “không người” (Terra Nullius) gọi là miền Nam. Tác giả tham khảo, ghi nhận lại những chi tiết đối thoại và “nét đạo đức giả” của vị “thánh đế anh hùng dân tộc” của giống nòi Rồng Teo Thánh Tông (1471) như sau
“Quân Việt bắt sống 50 hoàng tộc Chiêm Thành. Quân Việt bắt trói vua Chiêm Trà Toàn lôi đến quì trước mặt Lê Thánh Tông. Thánh Tông hạch Trà Toàn:
T.Tông: “Ngươi là vua Chiêm phải không?”
T.Toàn: “Phải”
T.Tông: Ngươi biết ta là ai không?
T.Toàn: Nhìn diện mạo ngài, tôi biết ngài là hoàng đế.
 T.Tông: Ngươi có bao nhiêu con.
T.Toàn: Có trên mười đứa.
Thánh Tông tha mạng cho Trà Toàn và cho Toàn giữ lại (2) hai người vợ. Khi quân lính lôi Trà Toàn đi ra, Thánh Tông nói với theo ra lệnh phải đối xử với Trà Toàn đúng theo cương vị cụu Vương của một xứ. Nhưng thật ra Lê Thánh Tông đã ra lệnh trục xuất hoàng tộc Chiêm cùng 30 ngàn tù binh Chiêm về đất bắc Việt. Trà Toàn chết luu đầy bệnh tật trên chiếc tầu đi đày đến đất Việt nam. Đầu của Trà Toàn bị chặt bằm và treo ở mũi  thuyền . Gia đình hoàng tộc Chiêm của Trà Toàn bị nhốt vào một khu bên cạnh cung điện Thăng Long (Hà Nội); họ sống ở đây 30 năm. Một số sau được ra làm gia nhân cho các nhà quan; còn những kẻ khác bị buộc phải đổi tên họ theo Việt nam. Nhưng dân chúng “Phật tử” Việt càng ngày càng chống những người đồng hóa vào Việt xã hội Viêt nam này -trang 110-sách đã dẫn-( sao mà giống bọn quốc xã, và đám thiểu số thiên chúa gíao đầu trọc kỳ thị thời nay ở Đức, Áo, Hà Lan, Úc thế nhỉ!- Cuộc mở mang bò cõi của phật giáo Đại Việt -Lê Thánh Tông năm 1471 đã tàn sát trên 60,000 người-đốt phá toàn bộ thủ đô nước này- nkptc)  
Những kẻ theo chủ nghĩa quốc gia dân tộc Đại Việt chắc không tránh được mỉm cười “tự hào dân tộc công đức tổ tiên”. Và dĩ nhiên những con dân Chàm-Khmer Krom hôm nay đang còn sống rải rác trên khắp thế giới, vẫn bi phẫn rướm lệ khi học lại bài lịch sử dân tộc thương đau.
Mà thật ra cái gọi là “nụ cười tự hào bờ cõi dân tộc ” của đám “rồng teo” có thấm gì với “nụ cười tự hào bờ cõi dân tộc ” của Hán tộc Trung Quốc! Nó “mở mang bờ cõi nhiều hơn, tàn sát đồng hóa nhiều hơn, và hôm nay, cũng như Việt Nam, chưa thèm ngưng lại- Không những vậy mà “bi phẫn rướm lệ” bị ngoại bang đô hộ cướp bóc của dân “Rồng teo” cũng chẳng kém dân Chàm là bao: Vẫn đang đe dọa tiếp diễn!
Qua những nỗ lực truy tìm và lên án những cuộc thảm sát diệt  chủng từ tư tưởng kỳ thị chủng tộc này, và từ đó, những tên “cụu anh hùng dân tộc” đẫm máu của các xứ sở tiến bộ ở Âu Tây như Mỹ, Anh, Pháp,Úc v.v đã lên bàn mổ của sử gia và các nhà nhân văn học. Những cuộc “Nam Tiến” chiếm đất mở mang bờ cõi, lập quốc, với lý cớ cổ điển sai lầm ngụy biện “đất hoang” (Terra Nullius) như, Anh, Mỹ, Canada, Úc, Tân Tây Lan, Pháp, v.v đều không chỉ bị đồng thuận bác bỏ, lên án liên tục trong văn bản tài liệu phim ảnh, sách vở giáo khoa v.v mà đã đưa đến những công nghị xin lỗi của quốc gia với những nhóm dân thiểu số bản xứ còn tồn tại, rồi còn những hiệp ước được ký kết để bồi thường họ chính đáng, điển hình là Nhà Nước Chính Phủ Úc Đại Lợi đã chính thức lập Công Nghị quốc gia xin lỗi người dân bản xứ. Những lập luận này hiện nay chỉ còn tồn tại ở trong não trạng của những nhóm thiểu số tôn giáo cực hũu kỳ thị, và vẫn bị thường xuyên lên án. Nhưng nó lại cực thịnh và được ca ngợi trong sinh hoạt của toàn bộ “dân tộc Viêt hiếu hòa cao quí”. Và mỉa mai thay, nó lại càng được xiển dương gào thét nhiều nhất bởi chính những công dân Tây phương gốc Việt, những kẻ đang là "Công dân văn minh" của những xã hội mà giá trị nhân bản đã thay đổi nâng cao, đang lên án những hành động diệt chủng từ quá khứ đến hiện tại.
Chúng ta tự hào mãn nguyện vì tổ tiên chúng ta tàn bạo ăn cướp tru diệt người khác nhân danh tổ quốc sinh tồn, mạnh được yếu thua-  thì người khác cũng tự hào và lý luận như vậy- Chúng ta đau khổ uất hận căm thù vì bị người khác đàn áp cướp đất giết hại như giữa Việt và người Hoa – thì người khác cũng đau khổ uất hận căm thù chúng ta, như giũa sắc dân Việt đàn áp giết hại diệt chủng dân Chàm- và Khmer Krom hiện nay. Chúng ta thêu dệt hư cấu  bốc phét  hung hăng tự hào “tổ cò dân tộc Viêt thường”, thì người khác cũng gian manh ngang ngược “dân tộc tổ cò Đại Hán”. Còn ngụy biện bài bây cãi cối để lý luận rằng, lịch sử là tương tranh “mạnh được yếu thua” của luật sinh tồn.. Thì chúng ta nên câm miệng lại, đừng mở mồm cao giọng đạo lý nhân quyền  tố cáo ai hết, đừng nhân danh cái gì hết, đừng phân bua phải trái với ai hết- hãy cứ “khôn ngoan” mà lo vũ khí bạo lực để mà vĩ đại tự tồn. Còn nếu để yếu hèn thì bị tiêu diệt  trong thế tương tranh luật rừng, ráng mà chịu. Huề cả làng!
Nhưng nếu khi đã nhận thức rằng bảng Giá Trị Con Người  Xã Hội Tương Quan đã thay đổi, đã vươn lên đến một nền Nhân Bản chung – mà chúng ta dùng nó, đặt nó làm nền tảng để từ nó được hưởng quyền lợi được tôn trọng và bảo vệ trong xã hội nhân loại- để lên án tố cáo người khác vi phạm –như những công dân Tây phương gốc Việt đang thực hiện ở những xã hội đã tiến bộ- và những công dân Viêt đang đấu tranh đòi hỏi tại CHXHCNVN-  thì chính chúng ta, với nột tự trọng tối thiểu, cũng phải biết tôn trọng cái quyền lợi của những Con Người khác, và lên án những hành động sai trái bất kể là ai, dù ngay chính từ tổ tiên của chúng ta cho đến thế hệ hiện tại của chính mình, như những con người nhân bản thật sự như Ben Kiernan, Raphael Lemkin, người luật sư Balan gốc Do Thái đã vận động để có Qui Ước về Diệt Chủng này- những người như họ đang thực hiện và vận động ráo riết không ngừng nghĩ hôm nay.
Bằng không, thì chính những kẻ chi biết nhân danh giá trị cao đẹp nnân bản của nhân loại tiến bộ để hưởng lợi cho riêng mình, để tố cáo đối thủ mà mình không thích, nhưng sau lưng, bên trong lại ca ngợi xiển dương điều đốn mạt bất nhân của mình và của phe mình, thì chẳng qua chỉ là loài dòi bọ ký sinh đê tiện của nền Nhân Bản hôm nay mà thôi.
Khi đã thành loài ký sinh đê tiện của nền Nhân Bản hôm nay, thì không còn gì để nói, chỉ còn sự phỉ nhổ, nếu không tiếc một bãi nước bọt.
NKPTC

Saturday, September 27, 2014

Chủ Tịch Hồ Chí Minh- Tổng Thống Ngô Đình Diệm yêu nưóc? Anh Hùng Dân Tộc?

Chủ Tịch Hồ Chí Minh- Tổng Thống Ngô Đình Diệm yêu nước?
Anh Hùng Dân Tộc?





Tôi vốn dĩ không có thói quen chửi thề, chửi tục tiếng Đan Mạch (ĐM) từ tấm bé, dẫu rằng bạn bè quen biết trong thời niên thiếu đủ hạng ngưòi, du đãng (kho năm Tôn Đản, Cống Bà Xếp v.v), đĩ điếm (khu bàn Cờ)  đủ loại , nhưng mà mỗi khi nghe ai nói “bác Hồ là ngưòi yêu nước thương dân, là anh hùng dân tộc”, đặc biệt là “cụ Diệm là ngưòi “không thương dân nhưng yêu nưóc” và cũng là anh hùng dân tôc”,  thì tôi lại cứ muốn văng  tục với cái lối dùng chữ nghịch hợp (oxymoron) và cưỡng từ đoạt lý hư cấu s kiện như vậy!!! 

Ở trong nước, việc nhận định H Chí Minh là thánh, là thần v.v  đã có  gia giảm xuống  ngựơc chiều theo sự gia tăng hiểu biết của quần chúng gìi trẻ về sự thật “con ngưòi Bác”! Những sự thật được phơi bày không thể chối cãi! Nhưng “bác Hồ” dù sao vẫn cứ là yêu nưóc và là anh hùng dân tộc!!! Một trong những nỗ lực gỡ rối cho nhân vật Hồ Chí Minh công phu nhất và được “kẻ thù chống cộng” hí hửng ôm vào, là nỗ lực của Lữ Phương (Từ Nguyễn Tất Thành đến Hồ Chí Minh, 2002)! Còn ở ngoài đất nưóc Việt Nam, việc nhận định về nhân vật Ngô Đình Diệm lại bắt đầu có chiều hưóng gia tăng, từ tên tay sai độc tài , nay lại đang đưọc tô vẽ để trở thành yêu nưócanh hùng dân tộc! (Ngô Đình Châu, những ngày cuối cùng của đệ nhất Cộng Hoà VN, xuất bản ở Mỹ, 1999” - Nguyễn Hữu Duệ, “Nhớ lại những ngày ỏ bên cạnh tổng thống Ngô Đình Diệm, xuất bản ở Mỹ, 2003) v.v Nói chung nhiều lắm! .

Khổ thật! cận sử Việt Nam, những nhân chứng sống về hai ông “thần giời” này nó rõ mưòi mươi rồi mà những não trạng hàm ơn tối dạ, định kiến âm mưu chính trị phe phái cứ muốn lấy thúng mà úp con voi! Cứ muốn lừa bịp nhân dân Việt Nam!  Mặc dù tôi cũng có trao đổi về “sự ái quốc, ái quần”của hai ông “con giời” này  trong tập sách nhỏ “Núi Sông Có Mấy Nẻo Tình.” Nhưng nay cũng xin vì thế hệ trẻ mà rưòm lời một lần nữa về vấn đề này.

Yêu NưócAnh Hùng Dân Tộc.

Yêu nưóc thì ai cũng có thể yêu nưóc, nói yêu nưóc, và thể hiện lòng yêu nưóc của mình nhiều cách, nhiều trưòng hợp. Nhưng trở thành anh hùng dân tộc thì không phải ai cũng trở thành được. Nó đòi hỏi một bưóc thật dài, cũng có thể rất ngắn, nhưng phải thật lớn từ  chính bản thân, để trở thành “Anh Hùng” trước, nghĩa làm đưọc nhiều chuyện hơn người bình thường, và ảnh hưởng hành trạng phi thường của ngưòi “anh hùng” phải khởi đi từ lòng đại nghĩa vì dân vì nưóc, có giá trị tích cực và phải thật rộng bao quát ảnh huởng lên cả dân tộc! Như thế mới được gọi là anh hùng Dân Tộc (anh hùng của cả dân tộc, chứ không phải anh hùng của một phe nhóm định kiến chính trị, hay của một thành phần nào đó của dân tộc). Tào Tháo (của Tầu), Nguyễn Hữu Chỉnh, Nguyễn Nhạc (của Ta), là những tay “anh hùng kiệt xuất” của thời đại họ- nhưng chắc chắn không phải là anh hùng dân tộc của Tầu, của Ta!  Cho nên một ngưòi yêunưóc, và một ngưòi là anh hùng, và một người trở thành anh hùng dân tộc khác xa nhau lắm! Ông đội Cấn, từng là Việt gian, tay sai thầy đội cho Pháp. Nhưng khi ông gặp được nhà ái quốc Lương Ngọc Quyến lúc ở nhà tù,  do đội Cấn cai quản, chỉ cho con đường sáng vì đại nghĩa dân tộc, ông đội Cấn đã vượt một bưóc thật dài để làm chuyện phi thưòng: vất bỏ quyển lợi an nguy bản thân, gia đình vì lòng yêu nưócyêu dân tộc, nổi lên đánh lại Pháp- sau 3 tháng cầm cự, thế yếu ông tuẫn tiết-[5][1]  Hành trạng “anh hùng” của ông ngắn ngủi nhưng giá trị tích cực lan khắp cả chiều dài, chiều ngang của lịch sử Việt Nam, nhân dân không ai không mến phục (Trừ Hồ ChíMinh và cha con nhà Ngô Đình Diệm.)

Đấy! Chúng ta thấy yêu nước chưa chắc đã là anh hùng dân tộc!  Nhưng anh hùng dân tộc thì chắc chắn là đã yêu nưóc trước rồi! Vì vậy, muốn xét một ngưòi anh hùng nào có phải là anh hùng dân tộc hay không, trưóc tiên hãy cứ xét kẻ “anh hùng” đó có yêu nưócyêu dân không đã! Nếu đã không yêu nưóc yêu dân thì chẳng thể nào trở thành anh hùng dân tộc được nữa!

Vậy yêu nưóc là gì? Làm sao biết một ngưòi yêu nưóc? Bởi vì ai cũng nói yêu nưóc! Và chúng ta thưòng nghe những tranh luận biện minh rằng : “Tôi yêu nưóc cái cách của tôi! Anh, Chị yêu nước theo cách của anh chị, chớ gì mà cứ phê phán nhau!” Có thật sự lòng yêu nước khó biết đến vậy chăng?

Thật ra muốn biết ai yêu nưóc dễ ợt! Nhưng phải hiểu cái chữ "nước" này nó ở đâu ra trước đã!  

Dĩ nhiên, Nước có nghĩa là Đất Nưóc, Quốc Gia, nhỏ thì đi từ trong ý niệm làng nước ra đến ngoài  là cái quốc gia có lãnh thổ và chính quyền, nhưng khi nói yêu nưóc, “ái quốc” thì ý niệm Nưóc hay Quốc không ngưng lại ở chỗ này? Cụ Nguyễn Trãi dạy "lật thuyền mới thấy dân như nước"! Dẫu cụ có ý nói “sức tràn của nưóc” nhưng rõ chính "nước" là dân vậy.
Theo lý thuyết cổ đại của Việt Nam ta, xã tắc, hay quốc gia, không chỉ  là  một thực thể chính trị, nhà nưóc , lãnh thổ, mà nó bao gồm nhân dân, những cái gần cận sát da , sát thịt của “con ngưòi” là cái mái nhà của mỗi ngưòi. Mà khi nói “nhà” thì người Việt ta nói đến mình, nói đến những ngưòi thân yêu của mình sống dưói mái nhà ấy. Chứ không phải cái “nhà” bằng ngói, gạch xây đưọc, phá được hoặc bán được. Cho nên các cụ mình, vợ chồng mới gọi nhau là “mình ơi” và khi đề cập đến vợ hay chồng mình với ai thì nói  “nhà tôi”.  
Chính vì quan niệm nhân chủ như vậy, coi trọng con ngưòi như vậy mà trong Nho Giáo, Mạnh tử cũng nhấn mạnh “Dân vi quí, xã tác thứ chì quân vi khinh.” Dân  quí trọng nhất, sau đó mới đến lãnh thổ, còn nhà nưóc, chế độ chính trị, thì xếp hạng bét! ( Khổ! Nói đến đây cứ muốn văng tục cho cái não trạng cờ vàng cờ đỏ, lằn ranh quốc cộng, chúng nó cứ bo bo coi nhà nưóc chế độ là quan trọng nhất và cứ hàm ơn lải nhải, nào là đã cưu mang, đã bảo bọc, đào tạo v.v và v.v thật là tối dạ, lạc hậu!!!) Mà ngay hiện nay trong quan niệm về dân chủ cũng như thế. Tất cả phải do dân, từ dân, và vì dân! Cho nên mới gọi chính quyền (legitimate authority), còn đã không phải do, từ dân, vì dân thì  không chính đáng (illegitimate authority) chỉ là ngụy quyền! Vì thế chữ Nước,(quốc) là tổng hợp ba thành tố, chính quyền, lãnh thổ, nhân dân,  mà trong đó nhân dân đứng hàng đầu!
“Cho nên yêu nước tức là phải yêu dân trưóc, yêu nưóc và yêu dân không thể tách rời. Cũng như khi nói tôi yêu mái nhà của tôi tức là tôi yêu những ngưòi cùng sống với tôi trong đó, là vợ chồng con cái, hay cha mẹ anh chị em của tôi. Chứ không phải yêu cái mái nhà lá, nhà ngói, tưòng gạch tưòng vôi v.v cái nhà vật thể có thể bỏ đi, bán đi hoặc cho thuê!  Cái giới hạn của ngôn ngữ cụ thể, cũng như cái bao quát của ngôn ngữ trừu tượng, đặc biệt của Việt Nam ở chỗ này. Yêu nước, ái quốc, chữ nước, chữ quốc không còn chỉ mảnh giang sơn, lãnh thổ mà trên hết là người dânYêu nước tự nhiên, tự nó đã là yêu dân. Hay phải nói đúng hơn rằng phải yêu dân rồi mới yêu nước được. Như thế, không thể nói yêu nước nhưng không yêu dân được. Nếu không yêu dân mà nói yêu nước thì chỉ là cái yêu quyền, yêu lợi! Nói thẳng ra là bốc phét!!!

Đất và nước là vật hữu hình, nhưng khi chữ “nước” nằm trong "lòng yêu", nó bao gồm tính trừu tượng tinh thần tổng hợp nhân, thần, và vật: nhân dân, quần chúng đứng hàng đầu. Sau đó mới là thần, thần nhân, thần vật, thần khí, ta gọi là hồn thiêng sông núi, sau cuối mới đến cơ chế chính quyền nhà cửa đất đai, vườn tược của mình. Nó mang theo những hành động cụ thể bắt buộc, vì "lòng yêu nước" không chỉ nói, phát ra từ phổi, mà bằng quả tim, khối óc. Có người nào yêu nước mà không bất bình khi thấy đồng bào mình bị ngoại nhân hành hạ khinh bỉ, đọa đầy. Có ai yêu nước lại có thể dửng dưng trước thảm cảnh khốn cùng của đồng bào mình? Trong Bình Ngô Đại Cáo, cụ Nguyễn Trãi đã diễn tả những cảnh khốn cùng của nhân dân từ lòng bất bình của một người yêu nước. Yêu nước tự nó đã có yêu dân, như dân chủ tự nó đã là đa đảng. Không thể nói yêu nước mà không yêu dân, cũng như không thể nói dân chủ mà độc đảng vậy. Cho nên hễ độc đảng tức là phi dân chủ, không tự do. Và hễ không yêu dân, ức hiếp dân, khinh dân, để dân đói khổ, lạc hậu tức là không yêu nước.”[6][2]  Có ai đánh vợ mắng con, bỏ bê vợ con, ngoại tình, mèo mả gà đồng, hoặc bán vợ đợ con rồi mở miệng nói tôi yêu quí gia đình vợ chồng con cái tôi tôi không?  Đấy chữ Gia trong Quốc Gia là Gia đình, là những ngưòi cùng với mình sống dưói cái mái nhà đó! Tức là “Con Người”. Không hiểu đưọc lý lẽ cơ bản này thì chui đầu vào nhà xí mà chết đi. Sống chật đất làm phí giờ ngưòi khác!!!

Hiểu những ý niệm cơ bản về Quốc Gia như vậy ta mới thấy rất là dễ dàng nhận định một ngưòi có yêu nưóc hay không! Cứ xét xem có yêu dân hay không? Một cá nhân Việt Nam bình thưòng không thể nói yêu nước Việt Nam, khi ôm thằng tây, con đầm mũi lõ mắt xanh thì cưòi toe toét, mà nhìn đồng bào của mình thì khinh khỉnh, soi mói, nghi ngờ! Tên tuổi Việt Nam mặc cảm không dám giữ, ngôn ngữ mẹ đẻ không biết! Ai chê Việt Nam thì hô hố cưòi theo, nói theo. Ai nói động đến nưóc Mỹ, nưóc Pháp, nưóc Úc, nước Đức, nước Nga, nước Tầu, thì xám mặt hung hăng giở trò bất nhân! Mà xét đến lãnh đạo và một chế độ có yêu dân hay không thì lại càng dễ hơn nữa!

Không thể nói yêu nước khi sẵn sàng dâng đất cho người ngoại bang và càng không thể nói yêu nước khi sẵn sàng đưa đàn bà con gái cho ngoại bang làm quà hay  cùng vui chơi hưởng lạc với đồng minh, đồng chí trên thân xác nhân dân mình. Như cả hai chế độ Nam Bắc đều đã phạm. Đặc biệt anh em Diệm đã đưa cả "đoàn phụ nữ liên đới" của vợ Nhu đem làm quà cho khách ngoại quốc! Càng không thể đem xuất khẩu đồng bào mình để lấy vàng lấy ngoại tệ, như đám đầu lãnh CSVN đã tổ chức “vượt biên” hợp pháp! Rồi bây giờ xuất khẩu lao động kiểu đem con bỏ chợ!

Cũng không thể nói yêu nước khi thẳng tay cắt cổ, hành hạ đồng bào mình, đem đồng bào mình, những người  nuôi nấng mình giúp  đỡ mình ra đấu tố- Xúi dục tuổi trẻ chửi cha mắng mẹ chà đạp đạo lý Việt Nam; hoặc cùng ngoại nhân hay để mặc ngoại nhân hành hạ bắn giết đồng bào mình, bỏ bom đồng bào mình rồi vỗ tay ăn mừng chiến công chiến thắng. Yêu nước thì không thể đàn áp nhân dân vì niềm tin tôn giáo của họ được. Yêu nước thì không thể gian trá coi thường niềm tin linh thiêng của dân tộc, bất chấp ngày Tết, gây chiến tranh biến đêm giao thừa linh thiêng văn hiến thành ngày giỗ tang của hàng ngàn đồng bào mình như Mậu Thân được. Yêu nước lại không thể bắt bớ nhân sĩ khi người ta lên tiếng nói phê bình bất bạo động được. Yêu nước thì lại càng không thể ngoảnh mặt nhìn lính chiến ngoại nhân giết hại đồng bào của mình, rồi làm ngơ bưng bít, như Mỹ Lai được. Yêu nước lại càng không thể chấp nhận bom B52 cày nát nhà cửa của đồng bào mình, xác thân con em mình rồi vui mừng chiến thắng hay  uất ức khi nó ngưng oanh tạc vì đã đủ nhu cầu chiến thuật của nó.  Những cái "yêu nước" bệnh hoạn ấy nhân dân bẩn tai không muốn nghe, dơ mắt không muốn nhìn.  Đấy có ai còn muốn hô hào “cụ Diệm” hay “bác Hồ” yêu nưóc nữa không? Có cần chứng minh nữa không? Cái lũ đầu tôm vong bản, tay sai tôi tớ ngoại bang này thì chắc vẫn chưa chịu nhìn nhận lãnh đạo của họ, chế độ của họ là tay sai bán nước đâu!!!  Này muốn bàn rõ bằng cớ thì đây!

Bây giờ xét ông “giời con” Ngô Đình Diệm trước! Xem ông này có yêu dân hay không?


Ngô Đình Diệm.

Ai thích nghe những lòi tán tụng, thương nhớ ông “giời”, hoan hô VNCH, xin cứ tìm đọc những sách như  của Phạm Văn Lưu (Biến Cố Chính Trị Việt Nam Hiện Đại Ngô Đình Diệm Bang Giao Việt Mỹ), Minh Võ (Ngô Đình Diệm Lời Khen Tiếng Chê), Nhóm Nghiên Cứu Sử Việt Cận  và Hiện Đại –Santa-Clara, Cali, Mỹ (Việt Nam, cuộc chiến tranh Quốc Gia và Cộng Sản), Ngưyễn Văn Chức (Chính Sử) v.v Hoặc những tên tuổi khác như Phan Phát Huồn, Vũ Đình Hoạt, Vĩnh Phúc v.v hoặc kể cả tên bất lương, vô sỉ Tú Gàn Lữ Giang (Vô sỉ bất lương, nhưng có cờ vàng, lằn ranh mà! Cho nên vẫn có uy tín với một số người!!!)

Ai không thích “cụ Ngô” thích tìm “sự xấu” thì cũng xin tìm đọc những sách như của Chính Đạo Vũ Ngự Chiêu, Nguyễn Mạnh Quang, Hương Bình Lê Hữu Đản, Cửu Long Lê Trọng Văn, Trần Văn Kha, và của ngay ông tu sĩ Cao Văn Luận, và nhất là những bài vở của nhóm Giao Điểm (Mấy ông thần giời này có nhiều sử chứng rất chính xác, nhưng bị cái bệnh tấn công tín ngưỡng người, ca ngợi tín ngưỡng mình, thành ra giảm giá trị và làm xấu hổ cả Thích Ca!!!  Bởi vì ai đọc kinh Phật cũng biết trong kinh Kim Cương, Phật đã giải thích và cảnh cáo mọi người qua sự giải đáp với Văn Thù Bồ Tát rằng phải coi chừng loại ma vương Ba Tuần, nó hiện thân qua sáu ngả khác nhau, mà ngả thứ  ba (3)  và thứ sáu (6) là thưòng thấy trong giói chữ nghĩa khoa bảng!!! ( Ai không biết sáu loại này, xin tìm kinh Kim Cương mà đọc!!!)

Ở đây, tôi xin bỏ qua những liên hệ về cá nhân và xuất thân của ông Diệm như việc bố ông là Ngô Đình Khả leo lên địa vị nhờ làm thông ngôn cho Pháp và phục vụ thực dân cùng Nguyễn Thân đào mả cụ Phan Đình Phùng. Tôi cũng không bàn đến việc ông nhờ “ấm cha và ấm cha đỡ đầu là Nguyễn Hữu Bài” cũng như chính bản thân ông hết lòng tận tụy với Pháp trong buổi ban đầu tảo trừ, tra tấn phiến loạn “kháng chiến và cộng sản” để leo lên bậc thang “thượng thư” trước khi ngả theo Mỹ, hoặc chuyện đòi tư của ông bỏ bê  và định thủ tiêu cả vợ con  mà ông Hương Bình Lê Hữu Đản hay nhắc đến, hoặc vụ “tham lam” cái nghiên Tức Mặc Hầu mà cụ Vương Hồng Sển cũng nhắc đến. Tôi chỉ xét việc thương dânyêu nước trong chín (9) năm cầm quyền.

Để sòng phẳng, phải nói, đối với những người di cư, đặc biệt là những người công giáo trong dịp theo “Đức Mẹ vào Nam”, họ nhớ ơn ông đã ra tay “tế độ”, cũng là việc đúng và thưòng tình! Nhưng cũng phải nói thêm chẳng phải vì ông thương dân lành lầm than bị Hồ Chí Minh đàn áp, mà ông và thế lực ngoại bang muốn lập cơ sở hậu thuẫn và củng cố quyền lực trước viễn ảnh có thể phải đối đầu với cuộc tổng tuyển cử năm 1956. Hơn nữa người trong Nam không hoàn toàn ủng hộ ông “vua dân chủ” của Lăng Đèo mỹ này. Như vậy với ông hậu thuẫn mạnh nhất vẫn là lực lưọng công giáo.  Và  vì thế ông đặc biệt “thương dân xóm đạo” rồi khinh thưòng nghi kỵ người Lương mà ngay linh mục Cao Văn Luận (Bên Giòng Lịch Sử) cũng không thể đồng ý- vì nó quá chướng và làm hại quốc gia. Ai đã đọc Đặng Chí Bình (Thép Đen) ắt sẽ thấy lòng tin và quyền lực của các linh mục xóm đạo đến mức nào trong thời ông Ngô Đình Diệm. Do đó những mâu thuẫn trong xã hội và sự việc đàn áp phật giáo xảy ra một phần lớn là từ sự “yêu dân” này. Ông bất chấp sụ kiện rằng 80% dân số Việt nam là phật tử, hiểu theo nghĩa thoáng,  ông đã chỉ vì quyền lực và lòng tư riêng với niềm tin tôn giáo của mình và gia đình gây nên cảnh nồi da xáo thịt ngay trong nửa phần đất còn lại, mà lẽ ra, nếu thật sự vì đại nghĩa dân tộc, và có tài chính trị, ông đã phải cân bằng và hóa giải trong nỗ lực thật sự thực thi nền dân chủ để đối đầu với lực độc tài đảng trị tại miền Bắc. Ông không những thiên vị, coi thưòng, nghi kỵ người không công giáo mà còn vì quyền lực của mình và gia đình để anh em thao túng (Ngô Đình Thục, Vợ chồng Nhu, Cẩn) mà còn đàn áp bắt bớ thủ tiêu đối lập như Phan Khắc Sửu, Phan Quang Đán, Hồ Hữu Tưòng, Nguyễn Tường Tam v.v khiến cho sự đoàn kết quốc gia và nền tảng dân chủ không nẩy nở được, nhân tài không tham gia chính sự đuợc đúng mức.

Cơ hội tốt đẹp để có một nền dân chủ thật sự, tổng hợp đưọc sức lực miền Nam còn lại để chống với miền Bắc và giải phóng miền Bắc, sau những nỗ lực phá hoại của Pháp trước khi ra đi, đã bị não trạng quân quyền phong kiến của ông và gia đình ông bóp chết. Khi người Mỹ không thể dùng ông đưọc nữa vì những mâu thuẫn do chính não trạng và hành xử phong kiến của ông với  những người chung quanh, Ông đã không nỗ lực vì quyền lợi quốc gia để hòa giải và thực thi dân chủ, quay qua quay lại, ông không còn hậu thuẫn, ngay cả một số người công giáo cũng không ủng hộ ông nữa, ông cũng không nghĩ đến giải pháp dân chủ là bầu cử lại để dân miền Nam thể hiện quyền dân chủ xét đoán việc làm của ông, và chọn chính quyền mới, ông lại quay ra thỏa hiệp với Hồ Chí Minh, một học trò tinh túy của chủ nghĩa đệ tam (ông Phan Nhật Nam nhận xét điều này rất chi tiết chuẩn xác (1973), lúc nào cũng sẵn sàng bán đứng nhân dân và đất nước. Theo thiển ý của tôi, là ông biết thừa Hồ Chí Minh là ai rồi, vì hai người có gặp nhau, đối đáp khi ông bị Hồ Chí Minh bắt rồi sau đó thả! Ông chỉ lầm mầu , làm  mình làm mẩy với Mỹ, với những người yêu nước khác, ra cái điều không theo tôi, ủng hộ tôi, tôi chơi với VC cho mà xem!!! Chứ không phải vì nền thống nhất, toàn vẹn lãnh thổ chủ quyền của đất nước, không muốn làm tay sai Mỹ, hay tránh cho nhân dân cảnh chinh chiến tương tàn! Vì nếu thật như vậy và được như vậy, thì quả nhiên Ngô Đình Diệm và Hồ Chí Minh quả thật là thương dân yêu nước, có tự trọng dân tộc, và thật sự là anh hùng dân tộc vĩ đại!!! 

Nhưng cay đắng lắm đồng bào ơi! Ông Diệm (và HCMinh) chỉ nghĩ đến mình, đảng của mình, coi thường và không trọng ý kiến, nguyện vọng người dân! Tự coi mình là chủ của quốc gia, mà quốc gia chỉ là tài sản của riêng mình, gia đình mình, đảng mình theo kiểu phong kiến. Hậu quả không thể tránh đưọc là  cuộc đảo chính thoán quyền do Mỹ cầm đầu, và miền Nam lại rơi vào tình trạng ngụy quyền quân phiệt làm tay sai cho Mỹ đến khi CSVN mạnh hơn, thống nhất đất nước vào năm 1975.

Như vậy ông yêu nước ở chỗ nào?  Ông làm sao yêu nước được khi lòng yêu dân không có? Ông Trần Trung Dung có kể lại câu chuyện ông đi kinh lý, bắt các học sinh làm dàn chào chờ đợi ông trong nắng nôi ,có nhiều em đã ngất xỉu. Thế mà khi ông Trần Trung Dung “rụt rè, khúm núm” báo cho ông biết để “tha” cho các em nhỏ, ông đã ngắn gọn trả lời ý là làm tổng thống cũng như làm vua thôi! Dân phải phục dịch có chết cũng đã sao? Đấy, một con người mà khệnh khạng như ông vua như vậy, coi thưòng các định chế dân chủ, xem mạng người dân trẻ thơ không ra gì như vậy, mà bảo rằng có dân chủ, có yêu nước, có thương dân thì quả thật chữ nghĩa tăm tối hay cái óc phe phái hàm ơn nó đồi bại đến cùng cực???!!! Tôi xin tạm ngừng ở đây để quí độc giả yêu ghét thẩm định, để xin bàn qua “bác Hồ” yêu nước, thương dânanh hùng dân tộc!



Hồ Chí Minh.

Cũng sòng phẳng như bàn về ông Diệm, tôi không bàn về việc riêng xuất xứ của ông Hồ như Trần Quốc Vưọng và nhiều người đã bàn, chẳng hạn như việc ông “ôm cháu gái” Nông Thị Xuân, ăn ở đã có con, rồi vì “phương diện quốc gia”, để cho thuốc cấp cưỡng hiếp đập đầu giết chết một cách tàn bạo, nghiệt ác; đến cả con ruột (Nguyễn Tất Trung, con của bà Nông thị Xuân và Ông) cũng không nhận nuôi phải lưu lạc! Hay nghi án bán đứng cụ Phan Bội Châu cho Pháp, hoặc việc tự viết sách khen mình với cái tên Trần Dân Tiên v.v Tôi chỉ bàn đến hành trạng có liên quan trực tiếp đến việc điều hành trị nước cai dân của ông.

Khởi đầu phải nới đến cái “anh nho nhỏ hốc hác” yêu nước, len lỏi xấn vào buổi hội nghị Vẹc Xây  1919 để đưa kiến nghị..

1-      Thả tự do tất các tội phạm chính trị bản xứ;
2-      Thay đổi hệ thống công lý để bảo đảm quyền tư pháp ngang bằng cho người Viẹt Nam  như người Âu Châu, và sự đàn áp của các Tòa án mà thật ra chỉ là công cụ khủng bố và áp búc chống lại nhân dân Việt Nam lương thiện;
3-      Đưọc Tự Do Báo Chí và Tự Do Phát Biểu Ý Kiến;
4-      Được Tự Do Hội Họp và Lập Hội;
5-      Tự Do Vãng Lai, Cư Trú, và Du Lịch;
6-      Tự Do giáo dục học hỏi, phát triển kỹ nghệ, thương mại, nghề nghiệp;
7-      Thay thế chế độ cai trị bằng sắc lệnh bằng chế độ pháp trị;
8-      Được (Tự Do)Tuyển cử đại biểu thưòng trực của nhân dân Viêt Nam ở Quốc Hội Pháp để có tiếng nói đại diện và bảo vệ quyền lợi của người Việt Nam.

….. Thay mặt nhóm người Việt Yêu Nước.
Ký Tên Nguyễn Ái Quấc (Không phải Quốc!)[7][1][1]

Cứ xét cho công bằng theo tình thần kiến nghị thì quả thật “anh chàng” này yêu nước, yêu dân!!! Đòi hỏi chính đáng cho đồng bào anh ngay trên “đất địch”, đất tương đối có tự do phát biểu- Thế nhưng….26 năm sau, khi anh trở thành “Bác” ở tuổi ngoài 50, nắm quyền, có cơ hội đại đoàn kết toàn dân Việt nam chống Pháp, Ông đã trở thành tay sai ngoại bang, giết hại đồng bào chiến hữu để độc quyền áp đặt chủ nghĩa cộng sản. Cái cơ hội tốt đẹp đại đoàn kết toàn dân, ông đứng đầu và  chính ông phá vỡ. Cũng như ông Diệm ép người ta theo mình, đứng dưói cờ, dưói trưóng của mình không đưọc đâm thù vặt giết hại thủ tiêu! Ngay tại thời điểm này ông không coi tiền đồ độc lập tự do dân chủ là chủ đích, sinh mạng nhân dân là quan trọng, mà chỉ là làm sao nắm quyền để thực hiện chủ nghĩa cộng sản, mà chính miệng ông nói ra rằng ông chẳng có tư tưỏng gì, những cái hay đẹp chân lý, LêNin và Mao đã có sẵn cho ông!:

"Có đồng chí còn nói: hay là ta viết tư tưởng Mao Trạch Đông và tư tưởng Hồ Chí Minh có phải hay không! Câu nói của tôi, làm cho mắt ông già (HCM) rạng lên theo lời đáp cấp kỳ:

-Không, tôi không có tư tưởng ngoài tư tưởng chủ nghĩa Mác Lênin. Tôi chỉ có phương pháp để giải quyết thỏa đáng từng vấn đề của ta. Như tôi thường nói: lạt mềm buộc chặt đó là phương pháp cột cái gì đó của tôi.(Ông cột không được "cái gì đó", nên mới gieo hoạ cho Nông Thị Xuân. Người viết , NK chú thích). Mà cho đến phương pháp như vậy thì cũng có sự chỉ biểu của phương pháp biện chứng. Chớ còn tư tưởng là quan niệm về vũ trụ về thế giới và về xã hội con người, thì tôi chỉ là học trò của Mác, Ang-ghen, Lênin, chớ làm gì tôi có tư tưởng ngoài triết học Mác.
(Vấn đề này đang có tính thời sự. May sao đồng chí Việt kiều Thái Lan, Lê Quang Lơ hãy còn đó mà làm chứng cho tôi). (Chú thích của Ông bảy Trấn).... (Nguyễn Văn Trấn, Viết cho Mẹ và Quốc Hội, Chưong -Gặp Bác Hồ).

Khi lên tột đỉnh quyền uy, ông vẽ ra lằn ranh vô sản, theo lời cố vấn của Tầu, đem đồng bào nhân dân ra đấu tố, đấu tranh giai cấp, tàn sát kể cả những người từng theo ông, giúp ông, nuôi nấng che chở đám cách mạng của ông, chỉ vì người ta yêu nước, yêu độc lập dân chủ và tự do. Cái khốn nạn hơn là Ông đã hợp pháp hoá hành động bạo ngưọc tàn hại văn hóa đạo lý Việt Nam khi cổ võ cho những đưá con, cháu, vuốt ngược tóc chửi mắng tố cáo anh chị, cha mẹ, ông bà của mình! Thật là một thảm họa đẫm máu  chưa từng thấy của cả dân tộc Việt Nam trong suốt hơn 4 ngàn năm hiện hữu!
Đã thế ông nuốt luôn cái tám điểm (8) ông nhân danh dân tộc Việt Nam đòi hởi từ tay thực dân Pháp. Ông tự biến Ông thành một vị vua, cha già dân tộc, đảng  CSVN của ông, thành một hoàng tộc phong kiến, tập quyền! Cứ nghe sự hiểu biết và lý giải của ông về dânchủ với trai trẻ thanh niên thời bấy giờ do ông Bẩy Trấn thuật lại thì rõ ràng hết cách bào chữa:

"Bác không đi vào những vấn đề nêu trên bích báo. Sa chân vào đó thì ra sao được. Nhưng cũng không khỏi nói tới bích báo hỏi Dân chủ tập trung là gì?.
Có lẽ là vì bích báo hỏi nên Bác trả lời với lời văn bích báo:
-Như các cô, các chú có đồ đạc, tài sản gì đó ,thì các chú các cô là chủ, đó là dân chủ. Các chú các cô không biết giữ, tôi giữ dùm cho. Tôi tập trung bỏ vào rương. Tôi khóa lại và bỏ chìa khóa vào túi tôi đây. Đó là tập trung!
Trong hội trường phía học viên, lặng trang. Phía công nhân viên, cười ì xèo. Bác ra về. Tôi lốc thốc theo đưa. Bác hỏi:
-Tôi nói như vậy có được không?
-Dạ thưa, Bác nói thì thôi! 
Tất nhiên là bích báo cứ vô tình tường thuật. Tôi xin không kể lại. Vì là: Bác đã nói thì thôi!.
(Nguyễn Văn Trấn, Viết cho Mẹ và Quốc Hội, Chưong -Gặp Bác Hồ).

Cá nhân ông Hồ, ông tiến hành việc chống Pháp như là một bổn phận, một bưóc đầu của lý tưỏng vô sản quốc tế theo bài bản ba giòng thác cách mạng, mà giòng thác “giải phóng dân tộc” chỉ là chặng đường đầu tiên theo biểu quyết của khuynh hưóng đệ tam quốc tế. Chính ông Hồ đã xác nhận điều này và đã đưọc “lịch sử Đảng” ghi nhận “ .. Nhận chỉ thị của Quốc Tế Cộng Sản giải quyết vấn đề cách mạng ở nước ta, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ..”[8][2]

Ngoài những việc rõ ràng này ra, những hành xử bán nước như  ký với Trung Cộng vào năm 1957, và cuộc tấn công gây máu đổ cho dân tộc vào đêm giao thừa linh thiêng văn hiến tết Mậu thân, tôi không kể ở đây.. Vì có phần thao túng lớn của Lê Duẫn, Lê Đức Thọ. Nhưng với cương vị chủ tịch Đảng, người uy tín nhất nước “Bắc” thì “Bác” không thể nói là vô can.
Kết luân lại, khi nói về hai ông “thần gìi” này, khó có thể chối bỏ đưọc là họ kiệt xuất trong thủ đoạn chính trị, bản lãnh lì lợm, đáng là anh hùng, vì hai ông hơn hẳn  thiên hạ và những người đồng thời. Cũng như Nguyễn Nhạc và Nguyễn Hữu Chỉnh vậy. Nhưng bảo là yêu nước thương dân, vì đại nghĩa dân tộc, tạo công đức cho dân tộc,  và là anh hùng dân tộc thì rõ là hàm hồ lạm dụng chữ nghĩa, cưỡng lý đoạt từ!

Yêu nước nhưng không yêu dân chỉ là ngụy biện, cái yêu đất nước ấy là yêu vật, vô lương, bất nhân. Coi đất nước là một sở hữu, để tranh giành, cái yêu ấy nó giống như yêu tiền của những tên tư bản trọc phú, những tên mị dân độc tài yêu quyền lực. Như những đấng "anh hùngyêu giang sơn trong cuộc "đuổi hươu", tranh giành quyền lực như Trịnh Nguyễn. Thế thôi. Cái lối chơi chữ "nghịch hợp" Tây Phương không nằm được trong ngôn ngữ tinh thần súc tích của tiếng Việt được. Ai cũng có thể nói yêu nước, nhưng muốn biết cứ nhìn vào đời sống nhân dân, sự phát triển của đất nước thì rõ không cần tranh cãi. Hiện trạng Việt Nam từ nửa thế kỷ nay cho đến bây giờ không chứng nhận bất cứ bọn cầm quyền nào là yêu nước cả.

Cái lý luận yêu nước không cần yêu dân nó có tự lúc nào vậy? Một kẻ bắt dân yêu mình, một đứa bịp dân, bắt dân yêu mình! Đều được ca ngợi yêu nước, anh hùng dân tộc. chữ nghĩa nó tối tăm, khốn nạn hay  đầu óc những kẻ cầm bút nhơ bẩn, nô lệ!

Đưọc như  Đức Quang Trung hay như cụ Phan Đình Phùng khi phải đối diện với sự chọn lựa giữa quyền lợi bản thân, êm ấm gia đình, và đại nghĩa đất nước dân tộc, khi kẻ thù và tay sai Việt Gian đào mả giòng họ cha mẹ để buộc cụ đầu hàng, cụ đã cương quyết trả lời:

"Ta chỉ có một ngôi mả rất to phải giữ, đó là nước Việt Nam, người bà con rất to phải cứu, đó là mấy mươi triệu đồng bào. Về sửa sang phần mộ của mình, ai sẽ lo ngôi mộ cả nước? Về để cứu lấy bà con, ai sẽ lo cho bao nhiêu triệu người anh em khác? Ta thề chỉ có một cái chết mà thôi." (Phan Đình Phùng.)

Ai dám đặt câu hỏi, hay chối bỏ cụ Phan Đình Phùng  yêu nước thưong dân, vì đại nghĩa dân tộc; và ai dám không chấp nhận cụ là Anh hùng dân tộc  của giòng Lạc Hồng bất khuất này? ( Có lẽ có Nguyễn Gia Kiểng chăng???)


[5][1] Lương Ngọc Quyến, còn có tên là Lương Lập Nham. Người làng Nhị Khê, (Hà Đông). Lương Ngọc  Quyến là con của nhà chí sĩ Lương Văn Can, người đã xướng ra phong trào Tân Học (cuối 1906).
Lương Ngọc Quyến cầm đầu cuộc nổi dậy ở Thái Nguyên năm 1917 để chống thực dân Pháp. Năm 1917, Lương Ngọc Quyến đã bị Pháp nhờ nhà cầm quyền Anh bắt ở Hương Cảng, đem về giam tại ngục Thái Nguyên. Nơi đây ông bị bọn tay sai của Pháp tra khảo hết sức tàn tệ. Nhưng gương hy sinh và lòng chân thành vì dân tộc đất nước của ông đã cảm hóa được một số lính Việt tay sai cho Pháp, trong đó có một viên đội ở tỉnh này là Trịnh Văn Cấn.

Đêm 30 rạng ngày 31 tháng 8 năm 1917, gồm tất cả hơn 300 người lính do Trịnh Văn Cấn cầm đầu và Lương Ngọc Quyến nổi lên đánh Pháp. Lúc đầu nghĩa quân tuy được một vài thắng lợi và làm chủ được tình thế như cướp kho súng,  hạ sát viên Giám Binh, chiếm hết các công sở, phá nhà lao thả hết tù nhân và tấn công vào đồn lính Lê Dương.  Nhưng sau khi viện binh của Pháp từ Hà Nội kéo vào quá đông, sau 7 ngày giao chiến, nghĩa quân bị đánh dồn về Tam Đảo. Lương Ngọc Quyến vì bị thương, sợ chậm bước thoát của các nghĩa quân nên ông tự vẫn trước khi rút quân khỏi Thái Nguyên.  Quân Pháp truy nã gắt gao. Đội Cấn biết thế giữ không nổi, liền cho nghĩa quân mở đường máu, chọc thủng vòng vây sang Vĩnh Yên và Phúc Yên. Nơi đây nghĩa quân của Đội Cấn chống giữ được 3 tháng. Quân Pháp tấn công mãnh liệt khắp nơi. Đội Cấn hiên ngang chiến đấu đến phút cuối cùng và để giữ tròn danh dự của một vị chỉ huy, ông đã dùng súng tự tử.
[6][2] Nguyên Khả, Núi sông có mấy nẻo tình” 2000.