Thân Kính thưa quí anh chị và độc giả Lối Về.
Cách đây vài tuần, Tôi có gửi đến quí anh chị bài Cái Nồi -từ trong nưóc gửi ra. Nay một độc giả của trang Lối Về gủi lại một bài góp ý với tác giả Bách Tưọng.. về Cái Nồi của ông.. Ðây không phải là quan điểm của Lối Về. NKPTC
Trân trọng thân kính
NKPTC
GÓP Ý ÔNG BÁCH TƯỢNG VỀ CHUYỆN CÁI NỒI
Cuối tuần, ngày nghỉ. Tôi lang thang ra khu thương xá người Việt tại Little Saigon sau một tuần "cày bừa". Tới đây, kêu một ly café, bỏ tiền lẻ thêm tờ báo, ngắm đồng hương qua lại cũng đủ vui mắt, đỡ buồn và ấm lòng trên cái đất Mỹ mênh mông và máy móc này. Như thường lệ, lần này, sau khi hớp một ngụm café nóng và lùa ngón tay qua những trang báo, lựa bài nào "bắt mắt" nhất, tôi ngừng lại chuyện "Năm Cam-cái nồi" của ông Bách Tượng từ trong nước gửi ra. Chép miệng lầu bầu trong bụng "Lại chuyện đảng cướp, cướp cha là Việt Cộng, cướp con là Năm Cam", tôi đảo mắt đọc bài. Ðọc xong thấy vui vui. Quả thực là chuyện đảng cướp. Nhưng nó giựt gân hơn chuyện khủng bố, chuyện kinh tế mùa Thu và chiến tranh Iraq của tổng thống Bút nhà Mỹ. Mấy chuyện này, nghe hằng ngày bắt ớn.
Trong bài "cái nồi", nhìn cái danh sách dài thòng các đồng chí bị "vịn" (bị bắt nói theo tiếng lóng) vì dính líu tới bố già mafia Năm Cam. Có đủ mặt từ "Trung ương tới địa phương, các ban ngành đoàn thể" (mà nhiều nhất là nghành Công An), đủ quân hàm từ tướng (có tới Trung Tướng lận!!) tới úy, kể cả "Anh hùng các lực lượng vũ trang". Chúng ta đủ thấy quan hệ làm ăn, hợp tác "trên cơ sở hai bên cùng có lợi" giữa đại ca Năm Cam và các chức sắc Việt Cộng nó khắn khít cỡ nào..Không thua nụ hôn thắm thiết của Hồ chủ tịt ôm đồng chí râu xồm Fidel Castro theo tục lệ ngoại giao Xã hội chủ nghĩa khi đón phái đoàn các nước anh em.
Ðọc danh tính các anh hùng đảng viên lọt sổ "bụi đời" như sau:
* Trần Mai Hạnh: Uỷ viên TWÐ, Tổng Giám đốc Ðài phát thanh Tiếng nói Việt Nam, Phó Chủ tịch kiêm Tổng thư ký Hội Nhà báo VN.
* Phạm Sĩ Chiến: Phó Viện trưởng VKS NDTC.
* Bùi Quốc Huy: Uỷ viên TWÐ, Trung tướng Thứ trưởng Bộ Công an.
* Hoàng Ngọc Nhất: Thiếu tướng Thứ trưởng Bộ Công an.
* Ðỗ Năm: Thiếu tướng Cục trưởng Cục quản lý trại giam.
* Thân Thành Huyện: Ðại tá Phó giám đốc CA TP Hồ Chí Minh.
* Võ Văn Măng: Ðại tá Phó giám đốc CA TP Hồ Chí Minh.
* Dương Minh Ngọc: Thượng tá Anh hùng LLVT, Trưởng phòng CSHS CA TP Hồ Chí Minh.
* Nguyễn Mạnh Trung: Thượng tá cảnh sát điều tra TP Hồ Chí Minh.
* Nguyễn Bá Phong: Viện trưởng VKSND quận 1 TP Hồ Chí Minh.
* Quang Hữu Dũng: Phó phòng Cảnh sát hình sự CA TP Hồ Chí Minh.
* Võ Văn Tâm: Ðội trưởng đội phòng chống TNXH. CA TP Hồ Chí Minh.
* Lê Minh Hùng: Ðội trưởng đội CSHS quận 8 TP Hồ Chí Minh.
* Nguyễn Minh Tuấn: Ðại uý Ðiều tra viên Ðội trọng án CA TP Hồ Chí Minh.
* Phạm Minh Nghĩa: Ðiều tra viên CA quận 1 TP Hồ Chí Minh.
* Lê Văn Quang: Công an CSHS TP Hồ Chí Minh.
* Nguyễn Thập Nhất: Trưởng phòng VKSND TP Hà Nội .
* Huỳnh Anh Dũng: Phó đoàn 814 Sở VH-TT TP Hồ Chí Minh.
* Lâm Xuân Phát: Kiểm sát viên VKSND TP Hồ Chí Minh.
Và một số vị chức sắc có dính líu tí chút hoặc cũng cần có sự giải trình trước dư luận xã hội:
- Lê Thanh Ðạo: Nguyên Viện trưởng Viện Kiểm sát nhân dân tối cao .
- Ðoàn Mạnh Giao: Bộ trưởng Chủ nhiệm Văn phòng Chính phụ
- Ðỗ Phương: Tổng giám đốc Thông tấn xã Việt Nam.
- Nguyễn Quốc Bảo: Vụ trưởng Vụ nội chính. Ðại sứ Udơbêkistan.
- Nguyễn Ðình Thanh: Trưởng ban thư ký biên tập ÐTHTW.
- Nguyễn Huy Hùng: Ðài Truyền hình Trung ương.
- Nguyễn Văn Bông: Phó Viện trưởng phụ trách hình sự VKSND TP Hồ Chí Minh.
- Ðặng Thế Hồng: Phó Viện trưởng VKSND TP Hồ Chí Minh.
- Ðặng Công Tâm: Phó Viện trưởng VKSND TP Hồ Chí Minh.
- Ðặng Văn Bình: Trưởng phòng kiểm sát giam giữ cải tạo VKSND TP Hồ Chí Minh.
Tôi đồng ý với ông BT về chuyện lên án bọn tham ô sâu mọt. Nhưng khi ông lên tiếng thanh minh thanh nga rằng Ðảng chỉ hũ hoá sau khi bác Hồ mất, chứ nếu bác còn thì chưa chắc, thì tôi xin sổ toẹt ngay cái lập luận nửa vời đó.
Nếu ông BT là cựu chiến binh miền Bắc và trân trọng, tự hào chuyện "những ngày bên Bác" thì đấy là chuyện riêng của ông. Những chiến binh Ðức thời Ðệ Nhị Thế Chiến cũng lập hội Cựu Quân Nhân, ngồi nhắc chuyện Mặt Trận miền Ðông "Ostfront", đương đầu với Hồng Quân Xô Viết đến ngày cuối cùng. Ngay cả lính Waffen SS Ðức-đạo quân thiện chiến nhất của Ðức Quốc Xã cũng có hội Ái hữu của họ để nhắc chuyện "đời xưa". Ðó là quyền tự do tụ tập, lập hội và ngôn luận của họ trong một xã hội dân chủ. Nhưng nếu họ họp lại để xét lại lịch sử, ủng hộ...đảng Tân Quốc Xã hay các phong trào cực hữu bài ngoại thì đó là chuyện khác. Vì điều đó nguy hại tới an ninh quốc gia. Cũng như vậy, nếu các đồng chí của ông BT có hội cựu chiến binh hay Câu lạc bộ kháng chiến gì gì đó.. để nâng niu cái quá khứ chiến tranh thì đó là quyền tự do của họ. Quả thật, nếu họ đã sống sót qua chiến tranh, qua những trận bom B52 trải thảm hay những trận đụng độ khốc liệt với quân đội VNCH thì điều đó rất đáng nhớ và họ có quyền họp lại "cúng" lớn bổn mạng. Nhưng đừng có nhét cái quá khứ của họ qua người khác và bắt những người dân Việt bình thường "cúng" luôn. Nhưng nhà nước hình như không để ý đến điều này mà cứ lải nhải hào quang quá khứ.
Quan điểm của tác giả rằng " Cái nồi Việt Nam dân chủ cộng hoà tuyệt vời nấu mớ rau dân chủ với đủ mọi thành phần xã hội trong Ðảng cũng như ngoài Ðảng đã làm nên 7-5-1954 và 30-4-1975 mãi mãi là chấm son vàng trong lịch sử vẻ vang và tự hào của dân tộc " có lẽ nó chỉ đúng với cái nhìn xế chiều nuối tiếc quá khứ vàng son của ông.
Phần này tạm có thể chia làm hai tập:
Tập một, đảng Cộng Sản thao túng Mặt trận Việt Minh. Họ tiêu diệt tàn sát hết các đảng phái khác để độc quyền lãnh đạo cuộc kháng chiến chống Pháp. Ngay trong cuộc chiến, họ đẩy các lực lượng "tiểu tư sản" ra làm con cờ thí cho Pháp tiêu diệt để tiện bề đấu tranh giai cấp. Cả nước bị lừa, mọi người cùng sả thân vào chuyện đánh Pháp mà không ngờ đang đưa đất nước dần tới một chế độ tàn ác như Tần Thuỷ Hoàng. Lợi dụng lòng yêu nước của người dân, Việt Minh đại thắng, cờ đỏ tung bay trên nóc hầm tướng De Castries tại Ðiện Biên Phủ đưa đến hiệp định Geneve.
Tập hai, họ tung ra chuyện "chống Mỹ, cứu nước" để khuynh đảo chính quyền non trẻ Việt Nam Cộng Hòa bằng phiến loạn quân cộng sản, núp dưới chiêu bài Mặt trận giải phóng miền Nam. Khi lực lượng cộng sản địa phương bị thảm bại trong cuộc Tổng công kích Tết Mậu Thân, họ phải chuyển chiến thuật từ chiến tranh du kích sang chiến tranh quy ước với quân chính quy Bắc Việt trám chỗ các đơn vị địa phương đã bị đánh tan tác bởi quân VNCH và đồng minh. Cuộc nội chiến do cộng sản khởi đầu này không có gì vẻ vang khi kết quả là chế độ độc tài tham tàn đảng trị củng cố quyền lực của mình, ngồi trên đầu trên cổ người dân. Ðảng CS đốn mạt đến mức sẵn sàng dâng đất tổ tiên để cầu anvới Trung Hoa. Nếu những kẻ cầm quyền sinh sát tại miền Bắc, thật lòng yêu nước thương dân, họ đã không đòi giải phóng miền Nam. Nếu không có cuộc chiến do CS chủ mưu, VNCH đã có thể hoàn thiện mô hình dân chủ, từng bước xây dựng kinh tế và trưởng thành về chính trị để trở nên hùng mạnh. Ðiều này các dân tộc khác bị chia cắt vì ý thức hệ Quốc Cộng như Ðài Loan, Ðại Hàn hay Ðức Quốc đã làm. Không có phong trào du kích tự phát nào ở miền Nam chống độc tài có nổi những cỗ pháo 130 ly, 152 ly với viên đạn nặng hàng chục ký lô hay xe tăng T54 với đại bác 100 ly. Chỉ có bộ đội Cộng sản say men chủ nghĩa đi vào gây hấn với đồng bào miền Nam của mình. Ðiều trớ trêu là sau 25 năm chiến tranh tàn khốc, giết hại cả ba bốn triệu sinh mạng chỉ để đạt được thương ước với Mỹ!
Kế tiếp là chuyện "Nhưng khi Hồ Chí Minh còn sống thì bất cứ tội ác nào, bất cứ kẻ phạm tội là ai đều bị trừng trị" thì bảo đảm trật lất như chuyện trước. Cái nhìn rằng mọi việc đều tốt đẹp khi chủ tịch Hồ chí Minh còn là cái nhìn sai lạc do tuyên truyền cộng sản. Những tội ác sau đây của ngay chính ông Hồ mà có ai dám can đảm đả động chứ đừng nói đến việc trừng trị thủ phạm. Ðại khái, người ta có thể liệt kê ra những tội lớn như sau: Việc ông Hồ "đảo chánh" nội bộ, thanh toán các đồng chí của mình là Trần Phú và Lê Hồng Phong. Việc ông chỉ điểm mật thám Pháp bắt cụ Phan Bội Châu tại Hương Cảng (HongKong). Việc ông thanh toán, tiêu diệt thẳng tay các lực lượng, đảng phái kháng Pháp không cộng sản như đảng Ðại Việt, Quốc Dân đảng, đạo Cao Ðài, Phật giáo Hòa Hảo. Dưới sự chỉ đạo của các cố vấn Trung Quốc, phát động chiến dịch Cải cách ruộng đất hầu tiêu diệt tầng lớp Trung Nông tại nông thôn Bắc Việt. Ðến khi mấy vạn con cháu của các nạn nhân kéo nhau về Hà Nội làm dữ, thì... xin "sửa sai nội bộ". Cả vạn người chết oan nhưng chỉ hành tội ông đảng viên " đấu bố tố mẹ" Trường Chinh xuống chức vài năm! Phát động cuộc nội chiến tương tàn với hậu quả là bốn triệu người chết bằng cách gửi quân vào Nam, dựng lên Mặt trận giải phóng bù nhìn để che đậy dã tâm tay sai cộng sản quốc tế. Ra lệnh giết ngay vợ mình là bà Nông thị Xuân cùng em để mưu cầu quyền lực cá nhân bằng cách duy trì huyền thoại "Bác cả đời vì nước nên không có tình nhà".
Tóm lại, tội sát nhân, ông Hồ có đủ nhưng đâu có bị trừng trị gì đâu!! Cái chế độ và người lãnh đạo nó đều tàn ác, vô luân như nhau. Có "bác" hay không cũng vậy!! "Bác" còn lại là tên ma đầu lưu manh nhất!!!
Những người từng một thời phục vụ cho chế độ này cần nhận thức rõ sự sai lầm, vong thân từ căn bản của Cộng Sản. Chỉ có nhận thức chính chắn này mới giúp dân tộc vượt qua quốc nạn này.
Các nhân vật đối kháng lão thành trong nước hiện nay còn chưa vượt qua được tâm trạng công thần sửa sai chế độ. Trong một cuộc phỏng vấn viễn liên do Mạng Lưới Tuổi Trẻ lên đường thực hiện, ông Phạm Quế Dương không dám nhận mình là “đối lập” vì "có ai đối lập lại dân tộc, tổ tiên mình bao giờ" mà chỉ nhận mình là "đối trọng để cân bằng Âm Dương". Nói thế, chả hóa ra VC đại diện dân tộc à?!? Ông PQD với quá khứ là cựu phóng viên chắc chắn không có sự lầm lẫn trong việc dùng từ. Mà tự ngay trong câu trả lời đã thể hiện quan điểm chưa dứt khoát với quá khứ của ông. Nhưng cũng như Tỷ Can trong chuyện Phong Thần, mất mạng mà không sửa đổi được Vua Trụ, tư duy "sửa sai" đặt trên tiền đề "xây dựng, chỉnh đốn đảng" sẽ không sửa được sự thối nát, dột từ trên nóc dột xuống của CS. Ông Trần Ðộ, một chiến sĩ dân chủ cuối đời đã can đảm nhìn lại quá khứ và thốt ra rằng "Cái chế độ nó tồi tệ hơn Tần Thủy Hoàng, dã man hơn Phát-xít Hít-le". Nhưng có lẽ, thời gian va` cơn bịnh đã không cho ông làm chuyện chót có tác động đến công cuộc Dân chủ hóa đất nước hôm nay: Nhìn thẳng và hối tiếc quá khứ CS của mình.
Thật vậy, những người từng phục vụ trong hàng ngũ CS như các vị đối kháng lão thành trong nước, như ông Bùi Tín (cựu trưởng ban biên tập báo Quân Ðội Nhân Dân), như ông Trần Ðộ đã khuất co thể giáng một đòn chí mạng vào chế độ độc tài hiện tại nếu họ thẳng thừng tuyên bố hối tiếc công sức, tuổi trẻ của họ đổ vào xây dựng cái chế độ ngày nay. Họ cần tuyên bố can đảm như nhân vật Tám Khỏe trong tuồng cải lương tuyên truyền"Người ven đô": 'Tôi, tôi là Tám Khỏe, tôi xin tuyên bố ly khai với Việt Cộng'.
Mong lắm thay!
Minh Triết.
No comments:
Post a Comment