Chiến Dịch Hoả Mù
Phạm Thanh Phương (Úc Châu)
Trong những ngày gần đây, dư luận một lần nữa lại bàn tán xôn xao về Hồ Chí Minh, một nhân vật đại gian manh và đầy tội ác, một nhân vật đã tạo nên một vết nhơ điếm nhục nhất trong dòng lịch sử Việt Nam, và những hệ lụy từ những tội ác ấy vẫn còn tồn đọng và kéo dài lê thê cho đến hôm nay. Để đánh bóng hình ảnh của nhân vật đại gian ác này, Dương Thu Hương đã cho ra mắt tác phẩm “Au Zénith” có tựa đề Việt ngữ“Đỉnh Cao Chói Lọi” [1] với nội dung cố gắng tô son, trét phấn tạo ra những huyền thoại, biến hình ảnh một tên đại gian ác buôn dân, bán nước trở thành yêu nước thương dân. Cũng trong hiện tượng này, một số “ăn cơm Quốc gia, thờ ma CS” xuất hiện chạy theo phụ hoạ, ca tụng với những lý luận mơ hồ, nhất là trên các diễn đàn Paltalk, và cũng đã tạo ra một trận hỏa mù, tranh cãi lòng vòng, lẩn quẩn.
Nói về sự kiện này đại đa số cho rằng, đây là một chiến dịch rất lưu manh hầu như để yểm trợ cho chiến dịch bịp bợm qua chiêu bài học tập và pháp huy “tư tưởng, thân thế và sự nghiệp của HCM” đã và đang được CSVN phát động rầm rộ trong nước từ năm năm qua. Một điều nực cười một cách trơ trẽn nhất là họ đang cố gắng tô son điểm phấn, vẽ rồng, vẽ rắn lên cái xác thối tha đầy tội lỗi ấy say mê một cách vô thức. Nhưng đến khi nếu ai chặn lại, vạch rõ sự thật thì họ lại cho rằng, ”HCM chết đã lâu, không còn ảnh hưởng đến hiện tại”,và lên mặt đạo đức khuyên mọi người nên tôn trọng người đã chết, tạm cất vào quá khứ, để lịch sử sau này sẽ có những phán xét công bằng.
Qua tác phẩm “Đỉnh Cao Chói Lọi”, những người còn sáng suốt chắc chắn nhận ra đây chỉ là một bức tranh ngụy tạo mà Dương Thu Hương cũng như một số “theo đóm ăn tàn” đang rêu rao, tô son điểm phấn, nó cũng chỉ quanh đi, quẩn lại cố gắng thêu dệt làm sao để có thể chứng minh “Bác kính yêu” của họ muôn đời trong sạch, sống có đạo đức, nhân bản. Tất cả những tội lỗi, hiếp dâm, cướp của, giết người không thể che giấu, thì đưa vào hoàn cảnh bất đắc dĩ do áp lực của đảng CSVN, không phải đó là dã tâm từ bản chất dã thú của Hồ.
Hơn nữa Dương Thu Hương lý luận, vì áp lực của đảng mà HCM không thể có được một đời sống bình thường, có gia đình, con cái đàng hoàng, nên đời sống tình dục của Hồ phải lén lút vô luân ... Nói như thế có thể hiểu tất cả tội lỗi cũng đều do đảng CSVN, cũng vì đảng mà Hồ bị lâm vào hoàn cảnh bị ức chế tâm sinh lý và trở thành một kẻ băng hoại, hoang dâm. Còn lại bản thân Hồ vẫn là một kẻ đạo đức sáng suốt, tâm hồn lúc nào vẫn trinh trắng như Kiều trong chốn Thanh Lâu ngày xưa. Tuy vậy, không thấy Dương Thu Hương và đám tay sai giải thích đảng là ai, họ chỉ nói một cách mơ hồ trong cái cảnh “lập lờ đánh lận con đen”, hướng dẫn độc giả đi vào một trận hỏa mù đầy mê lộ.
Nói về tình yêu nước của HCM, số người bênh vực cũng lý giải “vì căm thù thực dân Pháp giày xéo quê hương”, vì cứu cánh “giải phóng dân tộc”, nên “Bác” của họ phải dùng những phương tiện đốn hèn như làm tay sai cho Nga Tàu, tàn nhẫn với dân tộc.
Tuy nhiên, những đầu óc bệnh hoạn nô dịch này chỉ biết say mê nói như một cuốn băng, nhai đi, nhai lại một luận điệu cũ rích từ cả nửa thế kỷ qua, không có gì mới lạ. Họ không thể nhìn vào sự thật để tìm xem cái“tình yêu nước” đốn mạt của HCM từ đâu ra. Tất cả những dữ kiện lịch sử thế giới hầu như họ đã cố tình quên để “Đời đời nhớ ơn Bác, đảng” đã đưa dân Việt thoát ra khỏi bàn tay thực dân, để ngày nay đất biển bị cắt xén và con dân được đi làm nô lệ trên khắp thế giới.
Đọc lại lịch sử có lẽ khó ai chó thể phủ nhận, Pháp đã thua Nhật tại Việt Nam và để kết thúc đệ nhị thế chiến, Nhật đã đầu hàng đồng minh sau hai trái bom nguyên tử tại Hiroshima và Nagasaki. Vì vậy, vai trò thực dân của Nhật và Pháp không thể tồn tại tiếp tục khống chế, bóc lột thuộc địa như trước, mà bắt buộc phải quyền tự quyết cho thuộc địa. Tuy vậy, số “theo đóm ăn tàn” vẫn cố ắng rêu rao tất cả đều là “công ơn của bác”do tình yêu nước vĩ đại của “bác” mà có. Họ giả vờ quên đi sự kiện, sau khi HCM tuyên bố độc lập tháng 8 năm 1945, và qua tháng 3-1946 cũng chính HCM đã rước Pháp vào lần thứ hai qua cái gọi là “Hiệp Định Sơ Bộ”. Một hành động khác thể hiện tình yêu nước quá “nồng nàn” đến độ vào năm 1949, chính HCM phải chạy sang Liên sô, nhận lệnh giết 5% dân số miền Bắc lúc đó với tội danh “Trí, Phú, Địa, Hào” qua chiến dịch “Cải Cách Ruộng Đất”. Nói đến “Cải Cách Ruộng Đất”, nếu còn là một con người có lẽ không ai có thể phủ nhận đây là một tội ác “vô tiền, khoáng hậu” của nhân loại. Cái “vô tiền khoáng hậu” ở đây không phải chỉ là giết hàng loạt người dân vô tội một cách dã man, mà là sự đảo lộn và hủy hoại cả một nền tảng văn hóa, đạo đức của dân tộc. Chính HCM đã dùng bạo lực để ép những người dân hiền lành, mộc mạc trở thành những con dã thú một cách bất đác dĩ. HCM đã ép người dân đến cùng cực, để chỉ vì bản năng sinh tồn, họ phải đảo cả lộn luân thường, đạo lý qua những cảnh tượng khủng khiếp con giết cha, vợ giết chồng, cháu giết ông bà. Như vậy, thử hỏi cái tình yêu nước của HCM là cái gì... Phải chăng là sự khát máu từ một bản chất dã thú vong nô.
Nói về sự kiện đảo lộn lịch sử một cách trơ trẽn này, đa số cho rằng những con người đã được nuôi dưỡng, nhồi sọ bởi chế độ CS họ không thể chấp nhận sự thật là vì mặc cảm, mặc cảm chính bản thân và gia đình họ đã đi theo một tập đoàn dã thú, và đôi khi chính bàn tay họ cũng trực tiếp hay gián tiếp đã nhúng đấy máu của dân tộc. Điều đáng nói ở đây là nếu dùng cái mặc cảm để biện minh thì ngược lại càng chứng tỏ cái ngu dốt của chính họ, bởi họ đã quên rằng con sông có khúc cong, khúc thẳng, con người có lúc tỉnh lúc mê. Điều đáng qúy là những người đã tỉnh trí thoát ra từ mê lộ để tìm ra ánh sáng chân lý của nhân bản, như vậy phải chăng những con người này chưa thực sự thoát khỏi cái mê lộ mà họ đã từng đắm chìm, mà vẫn u mê tiếp tục cho đến hôm nay.
Tuy nhiên, cái khó hiểu hơn nữa là những con người không nằm trong qũy đạo của CS, họ là những người được sống và đào tạo trong những môi trường nhân bản, dựa trên nền tảng văn hoá, đạo dức truyền thống của dân tộc, nhưng họ vẫn cố gắng gói kín lương tri, tiếp tay tung hô tên tội đồ HCM một cách máy móc như một vài hiện tượng xẩy ra rải rác khắp nơi hiện nay. Thậm chí họ còn vô liêm sỉ đến độ dám vỗ ngực xưng tên là những “sỹ quan” VNCH mới thật là quái đản. Không hiểu thành phần này có phải sỹ quan VNCH thật không, hay đây chỉ là một sự tiếm danh và nếu là thật thì chắc chắn cũng chỉ là loại nằm vùng, tay sai “theo đóm ăn tàn”, không thể khác.
Xuyên qua một số sự kiện như tác phẩm ”Đỉnh Cao Chói Lọi” của Dương Thu Hương và một số lý luận khác rải rách trên các diễn đàn Internet, có lẽ chúng ta cũng rút ra được một ít kết luận dù không lấy gì gọi là hoàn hảo, đó là bất cứ một con người CS nào hay chỉ mới nhiễm trùng CS đều mang một đặc tính như nhau, lương tri đã bị ung thối và tâm hồn cũng đã bị khánh kiệt.
Tóm lại, những sự kiện tung hô HCM đang xẩy ra chung quanh chúng ta chính là một chiến dịch do CSVN tung ra. Chiến dịch này không ngoài mục đích tuyên truyền đầu độc giới trẻ, những người sinh sau, đẻ muộn thiếu phương tiện để am tường lịch sử. Đồng thời gây ra những trận hỏa mù, nhiễu loạn nhân tâm, mong giảm thiểu tối đa ngọn lửa đấu tranh của cộng đồng người Việt tỵ nạn nói riêng và toàn dân tộc nói chung. Chúng ta nên cảnh giác.
• Phạm Thanh Phương (Úc Châu)
No comments:
Post a Comment