John Adams-(
1797-1801)
“Tự do không thể tồn tại, nếu như dân trí không có”
nguyên văn: Liberty can not be preserved without general knowledge among people (August 1765)
Viễn ảnh dân chủ của Việt Nam chúng ta còn quá mù mờ, dù trong nước những tiếng nói độc lập can đảm đang tiếp nối nhau ra đời. Những nỗ lực này chưa thể tạo được sức mạnh vì chưa có sự ý thức, tiếp nhận, ủng hộ, và tham dự của quần chúng. Dân Chủ là Dân làm Chủ. Nó phải là của dân, từ dân và vì dân.
Nguyên nhân của sự thiếu vắng này khá phức tạp, nhưng chắc chắn rõ nét nhất, là do dân trí thấp. Thực tế này cho thấy ngay cả những “tiếng nói phản kháng” cũng chưa có nỗ lực vận động quần chúng. Sự trỗi dậy cần thiết của quần chúng còn bị trì kéo bởi những ngộ nhận về thực thể xã hội Việt Nam, về cận sử Việt Nam, khiến ý thức dân chủ chưa nảy mầm mạnh. Tính thụ động thời cơ tràn ngập xã hội Việt Nam, nằm trong não trạng người Việt Nam trong và ngoài hôm nay.
Người dân vẫn bị dẫn nhập sai lầm về dân chủ là một hình thức nhà nước nào đó, khá hơn hiện tại, và có thể được xây dựng bằng cách sửa đổi những định chế, hoặc có thể có“dân chủ” nếu như nhà nước chịu “ban phát” "thông thoáng" v.v thậm chí dân chủ còn là cái gì đó rất Mỹ, Tây v.v cho nên người ta cứ ngồi... chờ… từ ngoài đem đến cho mình… Liên Hiệp Quốc, các tổ chức Nhân Quyền thế giới sẽ tranh đấu bênh vực và đem đến cho Việt Nam.. Và hậu quả của điều này là sự thụ động ù lì của quần chúng được phủ càng ngày càng nhiều bởi những đơn từ xin xỏ, khiếu kiện của quần chúng v.v nằm chung với những mớ thư ngỏ gửi lãnh đạo, lãnh đạo thế giới, tổ chức nhân quyền thế giới v.v của các “nhà dân chủ”..Nhưng không hề thấy “các nhà dân chủ” đi tiếp cận, vận động dân làm chủ, hay có nỗ lực đối thoại với quần chúng.
Khắp thế giới chúng ta thấy bất cứ việc gì người ta đều vận động quần chúng, nói với quần chúng, viết cho quần chúng, kêu gọi quần chúng…Bất cứ cuộc cách mạng nào, ngay cả thay đổi xã hội ở mức độ nhỏ, đều phải có quần chúng ý thức và tham gia. Nhỏ nhất là đồng tình ủng hộ tinh thần, như những phong trào môi sinh v.v Ngay cả trong thời phong kiến, các cuộc thay đổi đều cũng phải vận động quần chúng. Lê Nin, Mao, Hồ, Hitle, Thomas Paine, cuộc phá ngục Bastile, Đông Âu, Liên Xô v.v tất cả đều không có biệt lệ. Tất cả đều phải có sự nỗ lực vận động quần chúng, để quần chúng ý thức và tham dự… Riêng tại Việt Nam, thì ngược hẳn lại… các nhà “dân chủ” nỗ lực, tận dụng vận động, viết thư, kêu gọi bên ngoài, giới quan chức, lãnh đạo hội đoàn nước ngoài!!!
Đại đa số người Việt Nam, kể cả những người được gọi là "nhà dân chủ" chưa nắm được một nguyên lý nền tảng, là sự ý thức tham gia chủ động của quần chúng tức là DÂN CHỦ. Người dân Việt Nam chưa ý thức được rằng chính họ mới là người sẽ tạo ra nhà nước, họ có quyền tạo ra và quyết định mô thức nhà nước- bất cứ hình thức, cơ chế nào, miễn nó được hình thành theo ý nguyện chủ động của họ, làm việc cho quyền lợi của họ và được đặt dưới sự kiểm soát của họ... thì dó là dân chủ. Chúng ta thấy các vương quốc, quân chủ lập hiến như Đan Mạch, Bỉ, Anh, Nhật v.v rất dân chủ vì tất cả được đặt dưới sự kiểm sát, thoả thuận của người dân, do dân quyết định. Trong khi vương quốc Ả Rập, Ku Oát lại độc tài tòan trị. Ngược lại cũng trong các cơ chế rất "dân chủ cộng hòa" lại bạo ngược độc tài như "Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Viêt Nam", Việt Nam Cộng Hoà cũ, Cộng Hòa Ia Rắc, Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa, Cộng Hòa Chí Lợi cũ v.v Nhưng Cộng Hòa Pháp, Cộng Hòa Liên Bang Đức v.v lại rất dân chủ...
Chúng ta đã thấy dân chủ không nằm ở định chế, tên định chế.. mà chính là dân trí, sự ý thức và chủ động tham gia của người dân khiến bất kỳ định chế nào cũng phải vận hành theo nguyên lý dân chủ, chứ không phải tự thân định chế đó là dân chủ. Ba cái tên nước Việt Nam của chúng ta kể từ ngày thực dân ra đi cho đền nay cũng đã minh chứng rõ ràng- Việt Nam Dận Chủ Cộng Hòa, Việt Nam Cộng Hòa, và hiện nay Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam.. dân chủ cũng không, cộng hòa cũng không, mà ngay cả cái gọi là xã hội chủ nghĩa lý tưởng, cũng không nốt.. Nó là một thứ tổng hợp nhầy nhụa tởm lợm của độc tài, ngu dốt bạo ngược, và lai căng. Nếu người dân không chủ động tham dự, thì ngay như Mỹ cũng đang mất dân chủ, và đang tiến về tình trạng đại bản tập quyền (Plutocrat). Nhưng bằng chứng cụ thể nhất về mối liên kết dân chủ-dân trí là trường hợp Hồi Quốc (Pakistan), vương quốc Miên với nền “dân chủ” do LHQ bỏ ra 3 tỉ tạo dựng, nhưng dân trí Miên không đủ khai triển và giữ nổi; và mới đây vương quốc TháiLan: quân phiệt đảo chính..
Chúng ta sẽ lý giải những ngộ nhận và những nguyên nhân trì kéo dân trí và ý thúc dân chủ tại Việt Nam.
NHỮNG NGUYÊN NHÂN TRÌ KÉO
Cho đến hôm nay, sau bao nhiêu "thừa nhận" và "thú nhận" của hầu hết tất cả những nhân vật Việt Nam cũng như những nhân vật ngoại quốc, những kẻ có ít nhiều liên quan cũng như nắm những phần quan trọng quyết định vận mạng đất nước Viêt Nam trong hơn nửa thế kỷ qua, chúng ta đã biết rõ hai điều về cận sử của chúng ta mà không còn cần bàn luận nữa:
1- Chế độ miền Nam, gồm nhà nước Bảo Đại và hai nền “Ngụy cộng hòa”, hoàn toàn bị Pháp và sau đó Mỹ điểu khiển cho mục đích riêng của hai đến quốc này. Chứ không phải họ đến để "khai hóa gieo rắc văn minh nhân bản", hay ngay cả "xây dựng và bảo vệ dân chủ tự do cho Việt Nam". Và đương nhiên, trong dã tâm này, trước là Pháp sau là Mỹ, chỉ chủ trương tạo dựng tay sai, ủng hộ độc tài, miễn tuân theo lệnh của họ. Như thế miền Nam không có độc lập và có dân chủ tự do như những phần tử còn lại của chế độ Ngụy vẫn còn đang cố gắng rêu rao lừa bịp trong suốt hơn 30 năm qua, sau khi bị Mỹ bỏ rơi, rồi bỏ chạy tứ tán.
2- Chế độ “Phỉ Dân Chủ Cộng Hòa” miền Bắc do Hồ Chí Minh và đảng Cộng Sản Viêt Nam tạo dựng và điều khiển, cũng hoàn toàn tận hiến sức lực của họ vào niềm tin chủ nghĩa vô sản quốc tế, lệ thuộc phe đế quốc đỏ chia đôi giữa Trung Cộng và LiênXô. Như vậy Hồ và đảng CSVN hoàn toàn là đối nghịch lại với tất cả những gì họ đã và vẫn đang rêu rao là vì độc lập tổ quốc hạnh phúc nhân dân và văn minh xã hội.
Từ hai sự kiện nền tảng và then chốt này, chúng ta có thể kết luận không sai sót là ĐỐI VỚI QUẦN CHÚNG, DÂN TỘC VIỆT NAM, cả cuộc chiến tranh Việt Nam kéo dài 30 năm hoàn toàn phi nghĩa và không cần thiết đối với dân tộc Việt nam, bởi vì dân tộc Việt Nam đã bị chính những chính trị gia của họ lừa bịp vào con đường lý tưởng chủ nghĩa, quyền lợi ngoại bang, trong khi họ, những người dân bình thường đã giết nhau không tương nhượng với niềm tin tưởng rằng họ chiến đấu chống kẻ thù tay sai ngoại bang cho một nền tự do dân chủ và hòa bình của đất nước.
Nhưng đáng tiếc là thực tế này đã không được thừa nhận một cách thẳng thắn và công chính. Những phần tử hoạt đầu của hai phe Ngụy và Phỉ vẫn tiếp tục lừa bịp quần chúng Việt nam, khiến nước Việt Nam dù thống nhất vẫn không nhất thống được ước vọng dân chủ tự do trong cuộc đấu tranh chung của cả dân tộc.
TIẾP TỤC HƯ CẤU NGỤY BIỆN LỪA DỐI
Những phần tử thuộc chế độ Ngụy quyền tay sai của Mỹ vẫn dùng chiêu bài tự do dân chủ để duy trì sự hiện hữu hư cấu của cái gọi là “Việt Nam Cộng Hòa”, dù đã chết, với những chiến dịch tung hô vẽ vời tô son, không chỉ cho cái tên của chế độ, biểu tượng của chế độ là chính thống, là tự do dân chủ, mà còn biện minh cho cả những tên độc tài quân phiệt tay sai là yêu nước vì dân tộc.. Chúng ta đã và đang thấy rất nhiều hồi ký, phỏng vấn, bật mí v.v của các cựu chức sắc, tướng lãnh trong hai chế độ Ngụy cộng hòa thay phiên nhau ra đời. Nhưng tựu chung vẫn là hết đổ thừa cho Việt cộng -Hồ Chí Minh, thì nay lại thêm đổ thừa cho Mỹ gian manh thực dân v.v Trong khi đó, một cách trớ trêu, chính họ đang tiếp tục ôm bám vào Mỹ, và vẽ vời nước Mỹ, văn hóa Mỹ, như là một định chuẩn tự do nhân bản tuyệt vời nhất của nhân loại... để chống cộng và để xây “dân chủ”cho Việt Nam.
Dĩ nhiên những tố cáo này quá đúng, quá chính xác, nhưng chẳng mới mẻ gì để gọi “bật mí ghệ gớm”.. cả thế giới người ta đã rõ từ lâu, những ai chịu mở đầu tìm hiểu về chính trị thế giới đều đã rõ về nước Mỹ gần một thế kỷ cho đến nay là như vậy.. Những kẻ “thành thật” này, họ chỉ làm công việc thừa nhận muộn màng một sự thật mà trước đây họ nỗ lực chối bỏ và hư cấu đánh bóng để tự lừa dối mình, dối trá đồng bào rằng "Mỹ đến bảo vệ tự do cho miền Nam"…một loại “chính nghĩa” mà họ và ngay cả quan thầy Mỹ của họ không bao giờ có đủ khả năng cũng như lý lẽ minh chứng. Và mỉa mai hơn nữa, những người Mỹ, chính trị gia, chuyên gia chính trị cùng với những tư liệu trong văn khố, đang từ từ khai mở những bằng chứng trái ngược, đầy dẫy những toan tính tàn bạo phi nhân của đế quốc thực dân mới Mỹ và chế dộ Ngụy VNCH, như trường hợp đại úy CIA MacCarthy.
Tay sai cùng phe với Ngô đình Diệm, đã buộc phải thừa nhận sự tồi bại gian trá của Mỹ, và đổ thừa cho Mỹ, đổ thừa cho đám tướng lãnh quân phiệt xuất thân từ vai trò đánh thuê, tôi tớ của thực dân Pháp, phản phúc; và nhất là vẫn đổ thừa cho các phe nhóm Phật giáo v. v đã gây cho nhà Ngô thất bại .. để chứng minh Ngô Đình Diệm can đảm yêu nước vì dân, và dĩ nhiên, cũng rất dân chủ và chống Cộng số một. Họ cố tránh né, rất ít hoặc không đề cập đến những nỗ lực dân chủ thật của những người như Nhất Linh Nguyễn Tường Tam đã bị chế độ đàn áp và tiêu diệt. Ngô Đình Diệm, dĩ nhiên được kết luận là Anh Hùng Dân Tộc!
Đối với những kẻ từng ăn bổng lộc của chế độ quân phiệt Thiệu, cũng như vậy, cố gắng viết hồi ký, phỏng vấn bật mí v.v để đổ thừa cho Mỹ, đổ thừa cho những người yêu nước đòi dân chủ thật ở miền Nam là bị Việt cộng giật giây v.v đã đưa đến sự sụp đổ của VNCH, thực chất được phản ảnh từ chính những gì họ “tiết lộ”, chỉ là một chế độ tay sai, một xã hội trong tình trạng bị Mỹ chiếm đóng khống chế.
Với đảng CSVN đang cầm quyền, thì đúng như Phạm Hồng Sơn (2006) vừa viết, “Sự Lừa Dối Tiếp Diễn” [1] là cũng vẫn tiếp tục lừa bịp dân tộc. Một mặt, vẫn tiếp tục hư cấu thần thánh Hồ Chí Minh, và bẻ méo lịch sử, đổ lỗi tại chiến tranh, cuộc chiến khốn nạn phi nghĩa (không chỉ vô nghĩa đơn thuần) mà chính họ, HCM-CSVN góp phần cùng Mỹ chủ động gây ra và kéo dài, vì mục tiêu chiến lược chủ nghĩa của họ, để minh chính cho sự hiện hữu và cầm quyền bất chính của họ.. Một mặt khác, họ dung túng và khích lệ cũng như chủ động cho những kẻ cầm bút hoạt đầu võ miệng như Lữ Phương và Trần Khuê tuyên truyền đánh tráo chữ nghĩa để củng cố chế độ rất khôn khéo, theo đúng phương pháp mà những kẻ bênh vực chế độ Ngụy VNCH đang thực hiện.. Đó là buộc phải thừa nhận một số sai trái nhất định, lệ thuộc Nga Tầu nhất định, "bán nước nhất định" v.v nhưng là để chứng minh vai trò đảng CSVN vẫn là cần thiết và Hồ Chí Minh, dù cho như thế nào, vẫn là yêu nước, là thánh nhân và là Anh Hùng Dân Tộc.. Tôi đã lý giải mục tiêu của thủ đoạn này trong lá thư trao đổi với Minh Triết ở Mỹ "Lá Thư Trao Đổi: Chuyện Chưa Nên Nói!" [2], nhưng cũng xin lập lại ở đây rằng cái đám đánh đĩ cây bút và chữ nghĩa của cả hai phe Phỉ và Ngụy này gian mà không ngoan. Họ có chung một thói quen ngu xuẩn là coi thuờng quần chúng vì nghĩ là quần chúng không biết gì, và chỉ có họ là khôn ngoan, một đặc tính căn bản của kẻ nô lệ, tay sai ngoại bang và độc tài. Với dân tộc nào thì chúng ta không biết rõ, chứ bằng vào văn hóa, đạo lý và quan niệm của Việt Nam thì khi một người đã được gọi là Anh Hùng Dân Tộc thì coi như nhất hạng, tuyệt đỉnh, và như vậy tất cả những sai xót lầm lẫn hay việc xấu v.v nếu có đều sẽ lu mờ và trở nên bé tí tẹo, không còn đáng kể! Hay đảo ngược lại, thì những "Anh Hùng Dân Tộc" này chỉ có phạm những sai lầm, sơ xót rất "tí tẹo" chẳng đáng gì, cho nên họ mới là Anh Hùng Dân Tộc.. Đấy một lối đánh lận con đen rửa tội phản dân hại nước rất ư là “khôn”, nhưng không “ngoan”, ở chỗ những thừa nhận tội lỗi của các chàng "anh hùng dân tộc" này lại rất bất nhân, vô phẩm, gây tán mạng cho đồng bào, mất mát cho đất nước .. nó rõ mồn một giữa ban ngày... thì làm sao mà “đủ chuẩn” anh hùng dân tộc cho được?
Dù thế nào đi nữa, câu hỏi duy nhất then chốt mà một người Việt Nam bình thường, ở đây có nghĩa là không có óc phe phái, bộ óc chưa biến thành bùn, thành đống phân của Mỹ, thành đống phân khô của Hồ Chí Minh, sẽ phải hỏi là :
"một dân tộc nếu như thật sự vĩ đại và may mắn hạnh phúc dường ấy, có toàn là "kỳ nhân, vĩ nhân" lãnh đạo, không chỉ can đảm sáng suốt mà còn yêu nước thương dân đến như thế, anh hùng dân tộc như thế...Và bây giờ “hậu duệ, thừa kế” của những đấng "anh hùng dân tộc" này cũng "chính nghĩa" tốt đẹp như thế v.v thì tại sao từ khi thực dân tàn ác là Pháp ra đi, đất nước lại tan hoang thêm hơn nữa, chinh chiến mất mát, đời sống xã hội nhân dân lạc hậu lầm than cho đến hôm nay chưa hết? Công bằng văn minh hạnh phúc vẫn vời vợi xa xăm? Và dân chủ cũng chưa có, chưa thể hiện kể cả trong sinh hoạt Việt kiều ngoài nước dù đang sống trong những xã hội dân chủ?"
Tôi xin để cho tất cả độc giả, đồng bào Việt Nam, nhất là các anh chị em trẻ, những thế hệ sau tôi, những người có ít nhiều gì cũng có nhiều cơ hội nghiên cứu tìm hiểu, nhất là họ có tinh thần lý luận và khả năng truy cứu tài liệu và lập luận khoa học hơn thế hệ cha mẹ, anh chị lạc hậu của họ, tự trả lời....
Riêng người viết, với thói quen “đọc ngược,” có nghĩa là đọc những gì họ không viết, nhưng được tương phản từ những gì họ viết ra, tôi thấy chân dung thật của những "tác giả" là những kẻ ngây ngô- hèn nhát từng bị lừa, rồi mặc nhiên đi lừa thiên hạ, nếu không phải là gian vặt dối trá tự bản thân - Nhất là hình ảnh tương phản từ những gì được“phân trần”, đã cho chúng ta thấy rõ hai xã hội Nam Bắc độc tài như nhau, nhân sự lãnh đạo của hai chế độ Phỉ và Ngụy chỉ là những con dòi hèn mạt, đê tiện đục khoét đất nước, là những tên bạo ngược tàn hại đồng bào và hủy diệt dân tộc, nhưng lại vọng ngoại- rất sợ và tôn sùng ngoại bang...và chỉ phản lại chủ , tố cáo lên án chủ khi bị thất sủng... Hồ Chí Minh, Ngô Đình Diệm, Nguyễn Văn Thiệu, Hoàng Văn Hoan, Nguyễn Khánh, Dương Văn Minh.. v.v là như vậy.
MỨC BÁN KHAI và TÍNH BẠO NGƯỢC
Yếu tố nền tảng đã trì kéo bước tiến của công cuộc dân chủ hóa Việt Nam lớn nhất chính là tính bán khai và bạo ngược của các thế lực chính trị sinh hoạt trong khung cảnh Việt nam nói riêng, và ở tầm nhận thức của người Viêt Nam nói chung. Bán khai là chỉ mới nhận thức được một nửa, chỉ mới được khai hóa có một nửa, nhưng lại nghĩ rằng đó là toàn thể chân lý và chỉ thấy có mình, không thấy được tha nhân chung quanh, không định giá được tính đa dạng, đa nguyên của tự nhiên. Rồi từ đó, hệ quả tất yếu là sinh ra bạo ngược, dùng bạo lực trấn áp để áp đặt mức bán khai đó của mình cho mọi người. Khuynh hướng tòan khai hay mãn khai của nhân bản không ở chỗ tuyệt đối, mà ở chỗ nó khai mở toàn diện để dung chứa, hòa chuyển tất cả để làm một. Chúng ta sẽ lý giải phân tích từng thành phần một.
Đảng Cộng Sản Việt Nam
Một sự kiện không thể chối bỏ là hiện nay đảng CSVN đang cầm quyền độc đoán, và cũng là nguyên nhân lớn hiện tại của cuộc đấu tranh dân chủ. Nói là nguyên nhân lớn hiện tại, vì cuộc đấu tranh là dân chủ hóa, cho nên nó không chỉ nhắm vào vị trí độc tài cai trị của CSVN hiện nay mà thôi, mà còn vào bất kỳ hành xử khuynh hướng phi dân chủ nào đang thể hiện chung quanh và đang manh nha tác động. Và ngay như nếu đảng CSVN không còn nắm giữ chính quyền, thì công cuộc đấu tranh dân chủ tự do vẫn tiếp diễn, vì bản chất của dân chủ tự do là một cuộc đấu tranh liên tục, miên tục và miên viễn của quần chúng trong một xã hội dân chủ dân sự cao cấp đối trọng với thế lực nhà nước chính trị. Cũng chính vì đảng CSVN đang là một trong những nguyên nhân chính, đối tượng chính, cho nên tiến trình dân chủ của Việt Nam tự nhiên cũng bắt buộc bị ảnh huởng, tích cực hay tiêu cực tùy vào những tác động của đảng CSVN.
Mặt tác động lớn nhất là tính bán khai bạo ngược của đảng CSVN và những nhân sự của nó. Tính bán khai của cộng sản nói chung nằm ngay ở tư tưởng chuyên chính và chuyên chế. Nó vọng tưởng là có khả năng điều kiện hóa con người và tạo ra được một loại con người duy nhất đồng bộ, đồng đẳng mà ngay "tạo hóa" cũng không thể làm được. Mà ngay cả máy sản xuất hàng loạt cũng không thể làm được. Khi chủ động áp đặt độc đoán, là tự cô lập và cô đọng hóa tiến trình sinh hoạt và phát triển của vạn vận, và nhất là của sinh hoạt xã hội con người, vốn tự nhiên là đa diện, đa nguyên, và tự do. Và như vậy, khi cưỡng cầu trong tư tuởng, và cưỡng bức bằng hành động chính trị và quân sự bạo lực, thì rõ ràng đó chính là tình trạng bán khai, nếu không nói là sơ khai bản chất man rợ.
Đảng CSVN và Hồ Chí Minh chọn lý tưởng cộng sản là một hành động đi từ ý thức tiến bộ ở mức tiên khởi. Nó tiến bộ ở mức tiên khởi vì nhận thức được những mặt thoái hóa phi nhân bản của xã hội con người trong sinh hoạt phong kiến đại bản tập quyền, mà chủ nghĩa cộng sản, theo cung cách do Mác đề xướng đã nói đến. Chủ nghĩa này tích cực trong phần lý giải phân tích tính kinh tế chính trị của xã hội con người, đặc biệt trong giai đoạn phong kiến chính trị đại bản tập quyền. Nhưng hoàn toàn sai lạc trong giải pháp. Giải pháp sai lạc đi từ nhận thức và lý giải sai lạc về giá trị thành phẩm và giá trị lao động trong quan hệ kinh tế, tức có nghĩa là trao đổi, mua và bán, chứ không chỉ riêng mặt quan hệ sản xuất. Chúng tôi đã có lý giải cặn kẽ lãnh vực này xin tham khảo “Hành Trình Tư Duy” [3]. Tuy nhiên, ở đây chỉ xin nói thêm khía cạnh then chốt trong quan hệ giá trị, là một vật ,giá trị kinh tế của nó không nằm ở một phía sản xuất hay tiêu thụ, mà nó nằm ở sự điều đình theo nhu cầu chủ quan của cả đôi bên. Nói ngắn gọn: Ông bỏ trí tuệ công lao tác chế một vật mà Tôi không thích, không có nhu cầu cần đến ngắn hạn hay dài hạn, thì đối với tôi, chẳng có giá trị gì đáng kể. Đây là chính là yếu tố tinh thần Con Người, chứ không đơn thuần chỉ là vật chất.
Tiến bộ ở mức tiên khởi, nhưng vội vã và chủ quan, không nhận ra được sai lầm thực tiễn rất căn bản đã dẫn đến cường độ bán khai và bạo ngược. Đó là sau khi HCM và những đảng viên từng đến LiênXô, qua Trung Quốc, đã thấy sự thật phi nhân ở Liên Xô, tàn bạo ở Trung Quốc, nhưng vẫn đem thực nghiệm tại Việt Nam. Và họ đổ lên đầu nhân dân Việt Nam một tai họa thảm khốc. Thế nhưng sau năm 1956, trải qua những tàn bạo và thống khổ trên thân xác Việt Nam mà họ vẫn chưa tỉnh thức, vẫn tiếp tục tiến hành và theo con đường cộng sản độc đoán. Như thế, không thể nói rằng họ có thiện chí nhân bản của chủ nghĩa nữa, mà rõ ràng, chỉ còn lại lòng tham phi nhân, bất nghĩa của quyền lực, bất chấp sinh mạng vô tội, nỗi thống khổ của nhân dân đồng bào. Đây rõ ràng là bạo ngược. Bạo ngược đẻ ra từ mức bán khai trong lối suy tư hành xử của họ, HCM và đảng CSVN đã và đang vi phạm tội ác tày trời vì bán khai bạo ngược.
Từ sai lạc ban đầu đi đến hoang tưởng cưỡng cầu, tính man rợ của sự áp đặt chủ nghĩa độc tôn đã gây tàn hại cho bất kỳ dân tộc nào thực nghiệm nó một cách độc đoán phi dân chủ. Tôi nhấn mạnh, Chủ Nghĩa Cộng Sản chỉ gây tàn hại ở những nơi nào dân trí thấp phi dân chủ, và người ta áp đặt nó trong cách độc tôn độc quyền. Nhưng ở những xã hội đã vượt qua được mức độ bán khai và đang sinh hoạt hướng đến mức độ toàn khai, hay mãn khai của dân chủ nhân bản, chủ nghĩa Cộng sản với tính xã hội của nó lại đóng góp những phần tích cực, như chúng ta đã và đang thấy ở những xã hội Bắc Âu, Tây Âu và ngay cả nước Mỹ Anh, Úc. Nó đóng góp trong sự điều tiết và gia giảm tính phi nhân của cơ chế thị trường trong khung cảnh đại bản tập quyền sản xuất và chính trị. Nhưng ở những xã hội Á đông, những điều tiết này có khuynh hướng loại bỏ thế chấp hệ thống gia đình căn bản, cũng cho thấy những tác dụng ngược rõ rệt, và đi đến phân hóa và băng hoại như ở Nhật, Hàn, Tân Gia Ba, Mã Lai v.v đó là lý do các nhà nước ở những xã hội Á đông này rất cẩn trọng và hạn chế ứng dụng tính xã hội chủ nghĩa. Thay vì vậy, họ cố gắng để cho hệ thống gia đình điều tiết hữu hiệu hơn. Câu hỏi còn lại là họ sẽ giữ được bao lâu khi mà đà phá sản của đại bản tập quyền đang tòan cầu hóa.
Sự bán khai và bạo ngược của đảng Cộng Sản Việt Nam nó không dừng ở tính cộng sản nguyên bản, mà ngay cả khi nó đã từ bỏ linh hồn cộng sản để sinh hoạt theo tính tư bản thị trường, nó vẫn không có khả năng vượt qua được mức bán khai để tự gỡ bỏ cái vỏ bọc mục nát của chính nó. Hệ quả là nó biến toàn bộ những thành viên của nó, Tôi nhấn mạnh TÒAN BỘ những thành viên của nó thành một tập thể ngụy tín. Một tập thể ngụy tín mà trong đó tất cả thành viên đều đóng kịch và đeo mặt nạ với nhau và với xã hội. Hệ quá trực tiếp của tập thể kịch sĩ chính trị dĩ nhiên bắt buộc phải là tính bạo ngược. Tính bạo ngược chính là lực nối kết giữa các thành viên kịch sĩ chính trị. Và những kịch sĩ chính trị này buộc phải bạo ngược với nhau để tồn tại và ngoi lên, rồi bạo ngược với xã hội để nắm quyền lực, bảo vệ bổng lộc cá nhân và phe phái.
Chính mức bán khai đẻ ra bạo ngược này tiếp tục trí trá lũng đoạn xã hội Việt Nam và nhân tố dân chủ, tiêu hủy bất kỳ điều kiện dân chủ nào chớm nở trong xã hội Viêt Nam, như chúng ta đã và đang chứng kiến xuyên suốt hơn 60 năm nay, từ ngày có Đảng, mà chính Phạm Hồng Sơn, có lẽ là người duy nhất ở đất Bắc cho đến nay, đã nhìn được nửa vấn đề của Việt nam, nhưng chính là toàn bộ vấn đề của miền Bắc.
Và hệ quả là hiện nay nó đẻ ra những màn kịch dân chủ khiếu-kiện-xin-cho, nó mang tính bán khai và bạo ngược với chính mình. Vì khi hành xử cung cách xin cho, người ta đã tự hạ thấp vị trí và nhân cách của chính mình, mặc nhiên thừa nhận vị thế độc tôn toàn quyền ban phát của đối phương là chính đáng. Và vì thế nó phi dân chủ, và chỉ nói lên mức độ bán khai của tính phong kiến nô lệ. Đây là chưa nói đến phần phân tích sâu hơn để thấy chính CSVN đã dự phần bạo ngược của họ trong màn kịch khiếu kiện lẫn “đảng phái dân chủ”, trong đó, không chỉ cố tình cướp đọat đất đai nhà cửa mà còn đẩy nhân sự ra làm trò khiếu kiện, làm trò lập đảng để đánh lạc hướng đấu tranh dân chủ thật sự. Nhưng cái kết quả định mệnh đương nhiên là thất bại, không chỉ do gậy ông đập lưng ông, mà chính nó lại tạo cơ hội cho dân trí có cơ tương phản và khai mở, đồng bộ với những khai mở dân trí trong sự tương phản từ chính những thế lực bán khai chống cộng mà chúng ta sắp thảo luận đến. Nói cách khác, nếu ví dân chủ như lái xe, thì khi đã có cơ hội thực tập lái xe, dù là lái xe người khác, lái cho chủ, nhưng vẫn cứ là biết lái xe, và sẽ ao ước được thống khoái lái xe của mình và cho mình, cho gia đình mình, chứ không để cho tình trạng Đảng CSVN tự cho mình cái tư thế độc quyền lái xe đó là cao thượng và duy nhất của họ mà thôi!
Nói tóm lại mức bán khai và tính bạo ngược của đảng CSVN đã và đang trì kéo công cuộc dân chủ hóa ở mức quyết liệt nhất trong lịch sử của chính họ, bằng những hành động bạo ngược nhất, man rợ nhất, chỉ dể tồn tại với quyền lực theo lối mòn tư duy của họ. Họ đã bước từ mức bán khai với cường độ bạo ngược được thể hiện qua cuộc đấu tố cải cách ruộng đất , và triệt tiêu hướng tiến của đa nguyên tri thức với vụ Nhân Văn Gia Phẩm.. họ đã ngang nhiên phản quốc xa hơn để bán nước, rồi trơ trẽn bán cả dân. Nói gọn lại, là bán dâm cả dân tộc Việt Nam...lần này không chỉ cho khối cộng sản mà “mở cửa” cho cả Mỹ, cả thế giới... chỉ để cố gắng tồn tại trong quyền lực hoang tưởng.
Những Thế Lực không Cộng Sản và Thành Phần Chống Cộng
Điều không may mắn cho Việt Nam của chúng ta không chỉ là đảng CSVN đã bạo ngược ở mức độ bán khai, Trong khi đảng CSVN đã và đang tàn phá xã hội con người Việt Nam trong nước, và hiện nay vẫn điên cuồng đàn áp những tiếng nói khác biệt, những khát vọng tự do, những trỗi dậy của công lý, thì đối diện lại với CSVN, phần lớn những thế lực chống lại nó cũng ở cùng mức độ bán khai và hành xử bạo ngược không kém.
Cứ xét trong 30 năm đối nghịch với CSVN, phe Ngụy, (tôi xin nhấn mạnh từ Ngụy, mà không dùng từ phe Quốc Gia, đơn giản, vì những thành phần quốc gia dân chủ thật sự như ông cụ thân sinh của tôi, như Nhất Linh v.v đều chống tất cả các hình thức độc tài phi dân chủ, và chẳng bao giờ hợp tác hoặc có mặt trong chế độ của 2 nền Ngụy Cộng Hòa miền Nam.) cũng từng làm tay sai cho Pháp để bắn vào đồng bào mình, chỉ để thể hiện ý chí chống cộng. Và sau đó sẵn sàng làm tay sai cho Mỹ, cũng chỉ có mục tiêu chống cộng. Vì thế trong suốt 30 năm cầm quyền miền Nam, họ đi từ sự phá hủy điều kiện dân chủ và cơ hội dân chủ ở miền Nam, đến thiết lập một chế độ hòan toàn tay sai lệ thuộc Mỹ, trong đó các chế độ Ngụy cũng đã nỗ lực tiêu diệt mầm mống dân chủ tự do từ trứng nước, với tất cả những lý cớ chính trị mà CSVN cũng dùng để triệt tiêu đối kháng ngoài Bắc. Đó là “đất nước xã hội cần ổn định, nhất thống” để chống “kẻ thù chung”. Từ đó bất kỳ tiếng nói khác biệt nào, đều bị quy tội, chụp mũ nối giáo cho giặc hoặc phản bội, phá hoại v.v Cùng một hành động thể hiện tự do tư tưởng, tự do ngôn luận , tự do chính trị.. nhưng tùy nơi chốn, tội danh có khác tên- trong Nam là thân Cộng, theo Cộng, ngoài Bắc là phản động tay sai đế quốc. Cả hai chế độ đều nhân danh vì dân chủ tự do tiến bộ. Ở thời điểm này, 2006, chúng ta còn thấy rõ chế độ Bútsì (W-Bush) của Mỹ cũng đang dùng lý cớ này để thực hiện độc tài chuyên chế. Ai chỉ trích Bútshì, chính sách của Mỹ, đều bị quy là phản bội, thân khung bố, làm lợi cho khủng bố , và là khủng bố v.v [4][5] [6]
Sau năm 1975, mức bán khai và tình bạo ngược của đám chống cộng càng trở nên tồi bại hơn. Sau khi bị quan thầy Mỹ phản bội, bỏ rơi, rồi thua cuộc bỏ chạy, thế lực “chống cộng” này còn cộng thêm một đặc tính tự hủy, đó là mặc cảm thua cuộc, tự co rút, trong khi lại nuôi mộng ảo rửa nhục trả thù. Tất cả đã chiếm lấn và che lấp ý thức dân chủ trong chính họ, chính sinh hoạt của họ, cũng như hủy diệt mầm dân trí dân chủ ngay trong những thế hệ kế thừa của họ trong suốt 31 năm qua.
Ngay chính “chủ trương chống cộng” đã nói rõ hết đặc tính và nội chất của họ xuyên suốt từ đầu đến cuối (1945-1975- hiện tại), và đang thể hiện hôm nay.
"Chống cộng" là phi dân chủ:
Não trạng chủ trương "Chống cộng" là phi dân chủ. Dân chủ thật sự là đa nguyên, bao gồm tất cả quyền chính trị, tư tưởng, ngôn luận của mọi người, mọi khuynh hướng đảng phái, miễn là dân chủ, dân quyết định. Mà dân chủ tự do không đơn giản chỉ là những định chế chính trị, hay tuyên bố dân chủ, mà trên hết, chính là giá trị tư tưởng tinh thần, là dân trí của quần chúng ý thức và thực hành. Có nghĩa rằng những giá trị tinh thần, tư tưởng, văn hóa tư duy này nó phải là sự thâm nhập rèn luyện để tự tiến hóa thành một phần nền của bản chất mỗi cá nhân con người. Dân chủ tự do bình đẳng nó không nằm ở cơ chế chính trị, mà phải nằm ở trong đầu, trong não của đại đa số thành viên xã hội, rồi nhập tâm và thể hiện, biểu tiết ra trong cách hành xử xã hội. Như thế tự do dân chủ, bình đẳng văn minh v.v sẽ được thấy ở cốt cách thần khí của mỗi một con người, mỗi công dân và tạo nên nét chung của xã hội, dân tộc. Đó chính là dân trí.
Nghĩa là phải "học" để hiểu cho thấu đáo; nó nằm ở sự thấu hiểu, rồi trân trọng và nhập tâm để trở thành nhân cách con người thể hiện tự nhiên ra hành động, và "tập" cho nhuần nhuyễn để "hành" cho có kết quả tốt đẹp, ít lỗi lầm. Chúng ta không hề thấy được cái thần khí, cốt cách dân chủ này trong xã hội CSVN đang cai trị, và cũng chẳng thấy được ở cái xã hội sinh hoạt của Việt kiều khắp nơi.
Chỉ dấu, hay nói rõ là bằng chứng hay triệu chứng bán khai của họ nó được thể hiện từ sự việc xuyên suốt hơn 30 năm, chúng ta không hề thấy họ sánh vai cùng người bản xứ thể hiện trách nhiệm công dân và quyền hạn dân chủ, là phản kháng những sai trái khuyết tật của xã hội và nhà nước nơi họ sinh sống, ngay cả khi chính họ là nạn nhân bị trù dập, kỳ thị oan khuất, họ chỉ biết vâng lời và hùng hổ chống cộng, mà chỉ là CSVN thôi, trong mục tiêu co rút quây khu cho chính họ: Không giao tiếp và nhìn mặt CSVN hay bất cứ cái gì đến từ Việt Nam. Cái mức bán khai này nó đi đến bạo ngược là họ từng kêu gọi, ngay cả bạo động ngăn chặn không cho gửi tiền trợ giúp thân nhân ở Viêt Nam, không về Việt Nam thăm thân nhân, không ủng hộ các sản phẩm từ Việt Nam.
Chưa hết, nó đi ngược chiều thời đại từ ngớ ngẩn đến tồi bại. Ngớ ngẩn ở mức độ mộ biểu tượng được họ thổi phồng là “linh thiêng của dân tộc” nhưng “biểu tượng dân tộc linh thiêng” này lại phải được ấn ký của Mỹ phê chuẩn thừa nhận, và luôn luôn chờ dịp lén lút thì thụp để hô hóan như trường hợp “dương cờ sau mông Giáo Hoàng.” [7]
Từ đó, đối với những phe đảng thuộc não trạng này, nó thực hiện lý sự bán khai và bạo ngược như CSVN, đó là yêu nước, yêu dân chủ tự do, đấu tranh cho dân chủ tự do v.v chưa đủ tiêu chuẩn “ĐẤU TRANH DÂN CHỦ” của họ đặt ra, mà căn bản bắt buộc phải yêu lá cờ vàng ba sọc, yêu bóng ma chế độ Ngụy VNCH, yêu Mỹ dù như thế nào, bất cứ giá nào, kể cả khuynh hướng “rủ cả nước đi lấy Mỹ” như hôm nay. Như thế mới đủ tiêu chuẩn đấu tranh cho tự do dân chủ "chân chính". Với não trạng này, thực chất, nguyên lý giá trị tự do dân chủ chỉ là thứ yếu, một điều kiện phụ thuộc, nếu không nói chỉ là chiêu bài.. Vì mục tiêu chính và liên tục của họ luôn là "tranh đấu cho Cờ Vàng", bảo lưu và khai triển cái chế độ VNCH đã chết, trong mộng tưởng dựng lại nó, lấy nó làm nền tảng để chứng minh rằng họ đã đúng, và vẫn đúng, để rửa cái hận nhục bị Mỹ lừa bỏ rơi, và bị Việt Cộng đá đít ra biển. Chứ không phải tranh đấu cho tự do và dân chủ. Điều này không còn chỉ là sự cáo buộc xuông trong chữ nghĩa, mà nó đã và đang được những nhóm chống cộng thể hiện từng giờ từng giây, từng chữ, từng ngôn từ cách nói, cách hành xử sinh hoạt v.v mà họ đang xử dụng hô hào.
Lịch sử, văn bản lịch sử, hồi ký chính trị đủ loại.. nhất là của một người uy tín nhất trong lãnh vực này là hồi ký của ông Trần Trọng Kim, thủ tướng do Nhật dựng lên sau khi đảo chính Pháp, bị buộc phải lưu vong khi thực dân Pháp thắng thế trở lại, đã rõ ràng chứng minh cái lá cờ quẻ Càn, ba sọc, mà ngay thời nó vừa được Pháp và Bảo Đại cho ra đời để thay thế cho lá cờ quẻ Ly, trong mục tiêu tiến hành tái thực dân Việt Nam. [8] Vì trên nguyên tắc pháp lý chính trị bấy giờ, Cờ quẻ Ly, là cờ tội phạm chiến tranh vì theo khối Đức-Nhật. Cho nên cái cờ Càn đã bị những người dân hiểu biết, như thế hệ kháng Pháp của cụ Tôi, đã thể hiện sự bất đồng ý bằng những câu chế diễu như "Ba que sỏ lá". Và bây giờ, tôi gọi là tấm giẻ rách ba que. Nó chưa bao giờ là biểu tượng ý nguyện hay khát vọng của dân tộc Việt Nam; và nó cũng chưa bào giờ đại diện cho toàn thể dân tộc Viêt Nam, và cũng chưa bao giò tiêu biểu cho ý nghĩa độc lập, dân chủ ,hay tự do.. cho đến lúc nó bị hạ xuống và nằm trong túi nải của những kẻ bỏ chạy. Rồi ngay cả hôm nay, dù nó bay lấp ló nơi xứ người, cũng không được dùng để thể hiện giá trị tự do dân chủ nhân quyền , nhân bản, mà là để trấn áp độc quyền.
Chúng ta phải sòng phẳng và thấy rõ ràng rằng, ngay cả ngày hôm nay ở ngoài đất nước Việt Nam, sau 31 năm bị Mỹ bỏ rơi và mất quyền lực chính trị, những nhân sự kế thừa của hai chế độ Ngụy Cộng Hòa, vẫn tiếp tục dùng cái lá cờ đó cho những tổ chức sinh hoạt phi dân chủ, độc tài, và dối trá. bịp dân trong 31 năm. Nhóm chống cộng đã và đang dùng nó như vũ khí để trấn áp, hăm dọa và độc diễn chính trị bằng bưng bít hư cấu, chứ chưa hề dùng nó để biểu dương ý nghĩa, tinh thần, hành xử dân chủ, tự do. Nơi nào có “cờ vàng” nơi đó đầy sát khí hùng hổ chụp mũ, độc đoán bạo lực trấn áp, và nuôi dưỡng tính độc tài tay sai ngoại bang, dung chứa hành xử vô văn hóa và mất dạy. Nó giống như nơi nào có cờ Việt Cộng, thì nơi đó có gian trá bóc lột, có cưỡng đoạt trâng tráo, có dối trá thô bỉ, và có dấu tích mặt dầy bán nước. Không tin, cứ vào bất kỳ tòa đại sứ CSVN nào, thậm chí bất kỳ một buổi nhóm họp nào do CSVN chủ trương sẽ rõ ràng ngay. Cái “thần khí, cốt cách” độc đáo này không thể dấu kín được.
Nói ngắn gọn, họ chỉ là những kẻ chống cộng đúng nghĩa nhất. Có nghĩa là chống cộng vì căm thù CSVN đã sát hại họ, làm thiệt hại cho họ, và vì thế họ ghét họ thù, dù có sự chính đáng về mặt cá nhân, nhưng độc đoán và độc tài cho họ, chứ không phải vì Dân chủ Tự do. Điều tồi bại nhất và bỉ ổi nhất của nhóm Ngụy là họ thừa biết lá cờ đó chẳng vẻ vang sạch sẽ gì, vì chứng sử còn đó, chẳng ai sửa đổi, bóp méo được lịch sử cho mục tiêu chính trị lâu dài cả. Bạo lực như Cộng Sản rồi cũng đã thất bại trong việc hư cấu Hồ Chí Minh; nhiều tiền, nhiều thủ đoạn thế lực như tư bản Tây Phương, thế lực giáo quyền như các Giáo Hội cũng không bịp ngưòi ta lâu được, Giáo Hoàng cũng phải nhận lỗi. Sự thật vẫn là sự thật. Lương năng tri thức con người nó cứ tiến trong sự chất vấn tìm tòi và học hỏi miên tục, miên viễn. Biết thế, nhưng đám chống cộng cố tình tô vẽ hư cấu lá cờ với những “thần tích” VNCH, bịp bợm con cháu họ trong việc gỡ gạc thể diện thua cuộc, và cho ảo tuởng phục thù.
Để khai triển tư tưởng dân chủ tự do chi tiết hơn, chúng ta cần thảo luận rộng hơn về dân chủ tự do một tí nữa, vói những dẫn chứng cụ thể điển hình để thấy rõ chủ trương chống cộng, não trạng chống cộng là bán khai phi dân chủ, và kết quả sẽ là bạo ngược phi nhân.
Tự do và dân chủ tự nó là cả một tổng hợp đa nguyên, đối nghịch hoàn tòan với độc tài, độc đoán và độc diễn. Những xã hội dân chủ, những bộ óc dân chủ, con người dân chủ, không bao giờ chống cộng. Như chúng ta đang chứng kiến ở thể kỷ này, trước mắt chúng ta. Họ chống bất kỳ phong cách độc tài cường bạo nào, và xã hội họ bao gồm đủ các thành phần đảng phái, niềm tin chính trị, tôn giáo v.v tất cả sinh hoạt trong tinh thần và nguyên tắc dân chủ.
Chống cộng tự bản chất nó là độc tài cực đoan và lạc hậu. Như chúng ta đã từng thấy ngay cả ở Mỹ khi chủ nghĩa chống cộng "McCarthyism" [9] nổi lên đã làm băng hoại nền chính trị Mỹ một thời gian và bị nguyền rủa vứt bỏ như một vết lở của Mỹ [10].
Chúng ta thấy phát-xít chống cộng, độc tài cực hữu chống cộng, độc tài giáo quyền chống cộng, độc tài vương quyền chống cộng v.v Chống cộng tự nó đã đâu đã có nghĩa là dân chủ hay chủ trương thực hiên dân chủ.. Nó chỉ có nghĩa là những kẻ vì lý do này , hay lý do khác, chính đáng hoặc không chính đáng, không chấp nhận và muốn độc tài tiêu diệt cái tư tưởng cộng sản mà họ không thích hoặc ghét và sợ...Nói ngắn gọn, chống cộng chính lại là anh chị em sinh đôi của độc tài cộng sản. Nhân loại đã chứng kiến sự tàn bạo, bán khai lạc hậu, và tàn nhẫn phi nhân của chủ trương chống cộng, nó không kém sự tàn bạo man rợ của các chế độ độc đoán phi dân chủ cộng sản hơn nửa thế kỷ qua, như ở Mỹ, Đài Loan, Nam Hàn, Phi, Thái Việt Nam, Mỹ, Chi Lê, Eo-San-VaĐo.. v.v Các cơ quan tổ chức bảo vệ nhân quyền, dân quyền, và LHQ đã ghi chép đầy đủ tài liệu về sự kiện“chống cộng” này.... và với người Việt Nam, 31 năm qua trong các cộng đồng người Việt khắp thế giới cũng đã có ghi chép từ những vụ Đạm Phong, Lê Triết, Duyên Anh v.v
Mức bán khai và tính bạo ngược của các nhóm chống cộng nó không chỉ có thế, nó cũng như CSVN hoang tưởng trong vị thế duy nhất cai trị và đại diện dân tộc Việt Nam. Tập thể “chống cộng” này còn hoang tưởng tự cho mình cái quyền duy nhất đại diện dân tộc Việt Nam và quyền xác nhận ai là dân chủ chân chính ai là dân tộc và phi dân tộc, trong khi họ đã là Mỹ Pháp Anh Úc v,v đủ loại.. Và còn hoang tưởng cho rằng CSVN hiện nay chỉ có sợ họ nhất!!! Họ bán khai mơ mòng đúng như tác giả Robert Templer (1999) trong quyển “Bóng và Gió: Một cách nhìn về Việt Nam Mới” (nguyên văn "Shadows and wind: a view of modern Vietnam") đã nhận định, đã gọi nhóm Việt kiều chống cộng là “Bộ lạc mơ mòng” (Melancholy tribe) [11] rằng họ có sức mạnh thắng CSVN ... nhất là sau mỗi lần “chiến thắng để không nhìn thấy CSVN gần mình”. Sau các cuộc biểu tình chống đủ thứ v.v họ cho là đã chiến thắng. Trong khi thực tế thắng thua của đấu tranh dân chủ, ai cũng biết, nó nằm trong trận địa Việt nam, được xác định bằng sự dân chủ hóa xã hội Việt Nam bởi con người Việt Nam trong nước Việt Nam, hay ít nhất là sự lùi bước của CSVN trong tình trạng kiểm soát chính trị. Như vậy những cái mà họ cho là “chiến thắng”ấy, nó mang tính chống cộng và cho mục tiêu chống cộng cho họ, và vì họ, nơi họ sinh sống v.v mà thôi. Chứ đâu phải là cho dân chủ của nước Việt Nam. Và thực tế là CSVN càng ngày càng tàn bạo ngang ngược trắng trợn hơn khi cả thế giới đã thừa nhận trên pháp lý bang giao với CSVN trong tất cả các sinh hoạt chính trị, văn hóa, thể thao v.v tòan cầu. Trong khi các “ông giời chống cộng” vẫn cứ mỗi ngày mỗi thu nhỏ lại theo chiều hướng không còn muốn trở về làm người Việt nam, tuổi gìa gần chết, con cháu đổi tên họ, lấy Mỹ , lấy Tây, lấy Tầu...và nhất là khi số người đối kháng đầu tranh vì dân chủ hóa tại Việt Nam, thật sự hay không chưa xét đến, từ đất Bắc không có gốc Ngụy VNCH đang đông dần, khiến họ dần dần trở thành khò khè trong các ngõ ngách chống cộng của riêng mình.
Nói chung 31 năm trôi qua, cơ hội :
"Thiếu tiểu ly gia lão đại hồi" (tạm dịch- Thuở trẻ xa quê hương, lúc già mới về được) [12].
vẫn còn biền biệt, khả năng bỏ xác, chết nhục quê người, (dĩ nhiên nếu vẫn tự nhận mình là Việt Nam, và vẫn quan niệm chết tha phương là chết nhục) là 99.99%. Và cũng 31 năm qua, sinh sống nơi những xã hội tương đối có mức tư duy cao hơn bán khai với những chiều hướng tòan khai nhân bản, họ cũng chẳng học được gì, nếu không muốn nói là càng tụt hậu, bán khai hơn nữa.
Bây giờ sau cuộc chiến 31 năm, các tư liệu giải mật cũng như nhiều nhân chứng của nhiều phe tham dự đã lên tiếng. Chúng ta biết rõ những kẻ nắm quyền miền Nam, cũng như HCM và đảng CSVN không phải là đã không biết hệ thống cộng sản độc tài tàn bạo phi nhân, họ, đám lãnh đạo Ngụy, họ đã biết chính sách đối ngoại Mỹ tàn bạo phi dân chủ, quân đội Mỹ phi nhân, như đang tàn bạo phi nhân ở A Phú Hãn, Ia Rắc, hay đã từng phi nhân ở Đại Hàn... nhưng chính họ phi dân chủ và chỉ muốn thỏa mãn quyền lực độc tài.. và họ bưng bít, bịp bợm, bắt dân tộc và đất nước chịu cảnh nộ lệ ngoại bang và nồi da sáo thịt, để họ được làm lãnh đạo. Cho đến bây giờ họ vẫn ngoan cố bưng bít... chỉ vì tự ái chống cộng, và nhất là đang làm công dân Mỹ, họ sợ Mỹ nên không đủ can đảm và công chính nói thật, thừa nhận sự thật. Trong khi đó ở Âu châu đã có một số người Việt kiều ở phia miền Nam, khá hơn, vượt qua được mức bán khai để sòng phẳng với cận sử, bước đè lên sự tố cáo chụp mũ trâng tráo của “thể chế cộng đồng chống cộng.” Điển hình là nhà văn Duyên Anh đã quá vãng, hoặc mới đây có cây bút Đinh Vĩnh Phúc...
Nói ngắn gọn, họ đã không bị Mỹ lừa, mà cũng như Hồ Chí Minh và đám CSVN, thỏa hiệp cùng ngoại bang lừa cả đất nước dân tộc này vì quyền lực và lợi ích riêng tư phe nhóm.
Thực Trạng và Niềm Hy Vọng
Để kết luận trong bài này chúng ta thấy viễn ảnh dân chủ Việt Nam còn xa vời, vì công cuộc đấu tranh dân chủ đang bị các thế lực bán khai lèo lái trong chủ trương chống cộng bán khai và phi dân chủ. Nó chỉ thế chấp cái tên CSVN bằng những cái tên Dân Chủ, Công Hòa, những cái tên mà chúng ta đã nghe nhàm tai từ những ngày đầu tiên khi thực dân pháp ra đi, nào là Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa, Việt Nam Cộng Hòa, Cộng Hoà Miền Nam Việt Nam, Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam v.v nhưng thực chất dân chủ và cộng hòa chưa hề hiện hữu với chúng ta và trong chúng ta, ngay cả cái tính “xã hội chủ nghĩa” mà các quốc gia tư bản đã ứng dụng tích cực cho họ, ở ta cũng vẫn chỉ là bánh vẽ.
Điều đáng buồn nhất , và trở ngại nhất cho tiến trình dân chủ Việt Nam chính là mức bán khai bạo ngược nằm ở thế hệ trẻ Việt Nam hôm nay.
Ở hải ngoại, thế hệ thứ hai, thứ ba của Việt kiều, lẽ ra do mội trường tự do dân chủ phóng khoáng, sách vở tư liệu dư thừa, họ đã phải nghĩ sáng hơn, rõ hơn. Nhưng đa số vẫn thừa kế lớp lạc hậu cha anh trong di sản chống cộng, chấp nhận những sai lầm như là chân lý mà không suy xét tìm hiểu phản bác. Nhiều mặt còn tồi bại hơn cả thế hệ cha anh ở điểm vô văn hóa và vong bản. Nó nghịch lý bán khai ở chỗ, họ mở miệng hô hào bảo tồn di sản văn hóa đẹp đẽ truyền thống, nhưng ai lên án Mỹ chê Pháp chửi Úc v,v là không được. Tên tuổi nửa nạc nửa mỡ, hành xử ngôn từ thì mất dạy vô sỉ, chỉ tập trung tung hô Mỹ và tố cộng. Cha anh bị Mỹ “phản bội”, đất nước bị bom Mỹ cày nát, dân chúng bị Mỹ sát hại... con cháu vẽ cờ “Mỹ Ngụy” thắm thiết...
Trong nước cũng vậy, lẽ ra họ cũng đã phải đi nhanh hơn, khá hơn, vì môi trường đã mở rộng, nếu chưa có cơ hội đi ra ngoài lao động hay du sinh, thì cũng đã có ít nhiều cơ hội giao tiếp ngay tại chỗ. Thế nhưng cái di sản lớp cha anh và giáo dục CSVN vẫn ù lì nằm đó. Nhiều người trẻ đi từ đất Bắc khi phảì trao đổi đối thoại, vẫn cứ tím mặt, cắn môi trợn mắt sửng cồ bảo vệ đảng CSVN, “bác” Hồ Chí Minh, mà không cần lập luận chứng cớ. Tất cả đều như những thói quen của sợ hãi, thói quen niềm tin và tự ái địa phương, mà lại là thứ niềm tin, chân lý “cha truyền con nối”, không thắc mắc phản luận truy cứu. Chứ thật tâm họ cũng chẳng màng gì đến chính sự, ngoài mục tiêu kiếm tiền và chạy thoát khỏi Việt Nam, thậm chí ở lì lại các quốc gia khác cho dù không được hợp pháp! Đấy, tuổi trẻ con cháu “bác Hồ” cũng bán khai nghịch lý như thế đấy!
Lẽ ra cả hai phía gìói trẻ này đã phải gặp được nhau trong mẫu số chung dân chủ, tự do và sự tương phản với thảm trạng của quê hương đất nước, và chính hòan cảnh bản thân của họ. Nhưng ảnh hưởng của bán khai bạo ngược từ nô lệ tư duy định kiến chính trị của thế hệ cha mẹ anh chị vẫn còn nặng nề.. Bởi dân trí chính bản thân họ cũng chưa khai mở. Người viết bài này cũng có đám con cháu ăn theo Ngụy Chống Cộng mù quáng, bán khai, và cũng đã có cơ hội đi Âu châu giao tiếp đám con cháu ăn theo tính bán khai bạo ngược của Phỉ CSVN -HCM... Dù tất cả đều đang sinh hoạt nơi môi trường có khuynh hướng mở rộng toàn khai dân chủ tự do.
Họ bị tiêm nhiễm cái tính chủ quan chính trị đặc quyền. Có nghĩa là họ bị nhiễm cái tính tự cho mình có chính nghĩa. Và khi tự cho mình cái “chính nghĩa” tưởng tượng này, họ tự nhiên được cái quyền mất dạy vô văn hóa, họ được quyền bạo lực, áp đặt, trấn áp bất nhân v.v và được quyền vượt tất cả những tiêu chuẩn định mức dân sự xã hội, và đạo lý, (kể cả pháp lý) mà họ bắt buộc hoặc mong muốn ngưòi khác phải noi theo. Đó là tính chính nghĩa biệt lệ, hay vĩ đại biệt lệ.(Exceptionalism) Chúng ta đã và đang thấy, giới trẻ“trao đổi và phát huy” chính trị cực kỳ mất dạy và vô văn hóa, với sự đồng thuận, nếu không nói là cổ võ của lớp đi trước. Và thay vì thời cha anh của họ từng cắt cổ tàn sát nhau bằng súng đạn và bom mìn của ngoại bang, họ hôm nay kình nghịch nhau bằng tất cả những tác phong bán khai và man rợ. Họ đang thừa kế cái mà cha anh họ đang làm:
Trong nước CSVN tự cho nó cái quyền thống trị, và đối xử man rợ bạo ngược với mọi ngưòi, kể cả với cha mẹ ông bà như đã chứng minh trong Cải Cách Ruộng Đất, và phương thức đấu tố này vẫn còn tồn tại hôm nay. Như chúng nó đã đối xử với ông Bảy Trấn, Trần Độ. CSVN tự cho nó cái quyền ăn cướp, bóc lột, mất dạy và trâng tráo. Cho nên thế hệ con cháu đang thừa kế và hành xử. Bện ngoài này con cháu phe Ngụy chống cộng cũng như vậy. Đang song hành, vừa thừa kế vừa thực hành tính man rợ bán khai chính trị cổ xưa. Tự cho mình cái đặc quyền chính nghĩa, vì “tự” đại diện “quốc gia dân tộc” chống cộng. Và như vậy được quyền hành xử phi dân chủ, áp đặt hành hung và bạo ngược mất dạy. Cứ phất tấm giẻ rách cờ vàng thì làm gì, hành xử ra sao cũng chính đáng. Kể cả bịp như Nguyễn Hữu Chánh; hoặc xúi dục con trẻ hành xử mất dạy thô bạo như Việt Tân (MTQGTNGPVN) (Ngưòi viết từng là thành viên của họ, và cũng từng được “ưu ái” với những hành xử mất dạy của thế hệ “con cháu” Ngụy, Phỉ, và Việt Tân)
Khi bán khai ngu muội con ngưòi trở về đồng dạng, đồng đẳng với súc vật, bán khai và man rợ. Chúng ta thấy ngay cả Mỹ hôm nay cũng thế. Họ tự nhận vai trò lãnh đạo thế giới dân chủ, nhân quyền, cho nên họ là thượng đẳng. Và vì vậy Mỹ cũng tự cho Mỹ cái quyền vượt lên trên hết tất cả những luân lý nhân quyền luật quốc tế mà họ bắt ngưòi khác, quốc gia khác phải tôn trọng. Vì Mỹ là Mỹ cho nên được biệt lệ vì tính chính nghĩa, vĩ đại và chính đáng. Mỹ cũng tàn bạo giết người vô tội, chà đạp nhân phẩm, bất chấp nhân quyền, pháp luật và cả nguyên lý dân chủ.
Bán khai bạo ngược là căn bệnh, là bản chất của thú vật chưa thành ngưòi, Nó không phải là căn bệnh hay bản chất của riêng Cộng sản, CSVN hay CS Cuba, CS Trung Quốc; hay của ngưòi Hồi, ngưòi Á Châu, hay ngưòi da trắng v.v nó là của bất cứ ai, trắng đỏ vàng đen; hồi giáo, thiên chúa giáo, phật giáo khổng giáo, do thái giáo; cộng sản, tư bản, cộng hòa dân chủ, phát xít, tập quyền v,v và v.v khi còn nằm ở mức bán khai thì cũng man rợ và sinh bạo ngược như nhau. Nhưng người viết vẫn cứ hy vọng. Hy vọng cho nên mới viết bài này. Vì dù như vậy chúng ta cũng đã có những chỉ dấu tốt của sự vượt thoát lối mòn tư duy. Và như chúng ta cũng đã thấy, vấn đề không phải là cộng sản hay không cộng sản, Cộng hòa hay không Cộng Hòa, mà chính là dân chủ hay không dân chủ. Vì khi dân chủ được quần chúng ý thức và thiết lập và hoạt động làm nền tảng, tức là dân trí khai mở, thì xã hội đó dã bước qua được mức độ bán khai đi đi lên trạng thái tòan khai hay mãn khai của nhân bản. Như thế, bất kỳ một chủ thuyết nào, khuynh hướng nào, cũng ít có cơ hội độc đóan áp đặt tính bạo ngược của nó, nếu có; mà ngược lại sẽ được thúc đẩy để phát huy tính tích cực đóng góp cho xã hội như trường hợp chủ thuyết cộng sản, xã hội, hay ngay cả các nhóm cực đoan thủ bản (fundamentalism) và cực đoan bảo căn (radicalism) của bất kỳ khuynh hướng nào trong tôn giáo, kinh tế, xã hội, chính trị v.v Nó chỉ làm sáng thêm cái ưu việt của đa nguyên đa dạng dung chứa và hòa chuyển của nền dân chủ tự do mãn khai mà thôi. Đó chính là hình ảnh các xã hội như Mã Lai, Hàn, Nhật, Âu Châu nơi đa nguyên, đa tôn giáo, đa văn hóa, cạnh tranh và hợp tác chung sống theo nguyên lý và phong thái dân chủ tự do. Khi chúng ta có cơ hội đi đến một xã hội nào đó, cái chỉ dấu căn bản đầu tiên cho chúng ta nhận ra tính dân chủ, dân trí của xã hội đó chính là thái độ bình thường hóa chính trị, coi bình thường vị trí nhà nước, như phê bình diễu cợt nhà nưóc, nhân vật chính trị công khai từ mức độ cá nhân đến tập thể, và thấy nó ở cách thể hiện quyền tự do tư duy và ngôn luận. Họ phê bình nhau bình thường và đón nhận bình phê cũng bình thường. Họ tranh luận bảo vệ lập luận gay gắt, nhưng thẳng thắn đổi khuynh huớng niềm tin khi có đủ bằng chứng xác nhận một cách rất bình thường. Họ bình thường hóa được hành xử chính trị. Vì thế họ rất bình thường chấp nhận một niềm tin là sai lạc mà họ từng cho là đúng đắn, và cũng rất bình thuờng chấp nhận một niềm tin là đúng đắn mà họ đã từng cho là sai lạc... khi đã cò hội đủ bằng chứng và lập luận hợp lý. Nói tóm lại, khi dân trí thấp, thì dân chủ thiếu vắng; khi dân chủ thiếu vắng, thì bất kỳ chủ nghĩa nào, lý thuyết nào cũng đều trở thành bán khai độc tài, đều tác hại cho xã hội và con người. Chúng ta đã có minh chứng qua lịch sử và ngay trưóc mắt, quân chủ, công hòa, cộng sản, đại nghị, tôn giáo v.v khi không có dân chủ, đã và đang tác hại tàn bạo như thế nào. Đúng như ông Tổng thống Mỹ Thomas Jefferson đã nói với dân biểu Edward Carrington.
“Nếu quần chúng nhân dân không còn lưu tâm đến công việc chính trị xã hội, thì các Ông và Tôi, và Quốc Hội, Lập Pháp, Chánh Án, Thống Đốc, tất cả sẽ trở thành những con Chó Sói. Điều này dường như là luật tự nhiên thuộc bản chất tổng quát của chúng ta, cho dù có vài ngoại lệ cá nhân.” (nguyên văn : If once [the people] become inattentive to the public affairs, you and I, and Congress and Assemblies, Judges and Governors, shall all become wolves. It seems to be the law of our general nature, in spite of individual exceptions.” : Thomas Jefferson to Edward Carrington, 1787)
Nhưng khi có dân chủ, những khác biệt lại biến thành sự ưu việt của đa nguyên đa dạng, đồng cộng hưởng tích cực và giảm thiểu tiêu cực, như chúng ta đang thấy ở những xã hội dân chủ có khuynh hướng tòan khai. (Khai triển mọi mặt, tòan diện, tương quan và đối trọng nhau)
Dù như thế nào đi chăng nũa, Chúng ta hy vọng giới trẻ Việt Nam hôm nay sẽ vuợt thắng, sẽ bước qua được lằn ranh dơ bẩn sai lạc của thế hệ cha anh đã ngu xuẩn vạch ra. Đã có một số chỉ dấu tốt cho thấy là giới trẻ Việt Nam đang dần dần bình thường hóa được chính trị., dù thưa thớt và chưa vũ bão . Số it này đã nhìn thẳng được hơn con đường trước mặt là dân chủ tự do, một mô thức dân chủ tự do của Việt Nam, từ Việt Nam và cho Việt Nam, không phải của Mỹ, Anh, Úc, Pháp v,v. Và họ cũng khẳng định trên con đưòng dân chủ, tự do đó là quyền lợi tối thượng của Việt nam nó sẽ chẳng có đồng minh thân cận vĩnh viễn hay kẻ thù truyền kiếp. Nghĩa là chẳng có ai , dân tộc nào vì Việt Nam hơn ngưòi Việt Nam. Họ cương quyết không đi vào lối mòn để rồi sẽ ngồi đếm tủi nhục tha phương nơi xứ người, để rồi ngồi viết hồi ký than thở bị đồng minh đánh lừa hay bỏ rơi. Mà nếu có cơ hội và ý muốn để viết, thì đó sẽ là những hồi ký viết về những kinh nghiệm thành công và thất bại của những đối sách tòan cầu trong mục tiêu bảo vệ và phát triển quyền lợi tối thượng của dân tộc và đất nước Việt Nam, mà trong đó sự chuẩn bị sức dân, nội lực quốc gia, kinh tế, quân sự, văn hóa, trong tư thế “bạn cũng như thù” với bất kỳ quốc gia nào, luôn luôn là kế sách nền tảng. Đó là con đưòng trung lập quốc gia trong thế tương tranh tòan cầu. (Khi có điều kiện chúng tôi sẽ có bài thảo luận sâu về vấn đề trung lập quốc gia. Một chính sách tốt đẹp bản lãnh chính trị kinh tế, đã bị định kiến chính trị lẫn những bọn thời cơ giải thích sai lạc cho quần chúng)
Con đường nào chẳng khởi đầu bằng những bước chân đơn lẻ. Khi có nhiều người cùng hướng bước đi, nó sẽ khai quang và thênh thang, và rồi sẽ tráng lệ huy hoàng. Phải tin con người có lương năng , mà lương năng là nền tảng của dân trí, nó hướng tới chân, thiện, mỹ để dung chứa nhân bản khai phóng toàn diện (tòan khai.) Viễn ảnh dân chủ Việt Nam rõ rệt hay mờ nhạt, đều tuỳ thuộc vào dân trí khai mở nhanh hay chậm.
Nguyên Khả Phạm Thanh Chương
27 tháng 8 năm Bính Tuất (18-10-2006)
Ghi Chú:
Đề hiểu về xã hội chính trị văn hóa của Miền Nam và Mỹ-chính sách Mỹ- Phương Tây, Xin độc giả nhấn vào giòng liên kết để tham khảo Hồi Ký mới nhất sau đây:
Nguyễn Hữu Hanh, 2006, Hồi Ký Nguyễn Hữu Hanh, Talawas,
Tài Liệu Tham Khảo:
[1] Phạm Hồng Sơn, 2006, Sự Lừa Dối Tiếp Diễn, HQVNCH.Net
[8] Nguyên Khả Phạm Thanh Chương, 2007, Quạt Một Lần Cờ , DuyViet.Org,
Penguin Books
[12] Hạ Tri Chương (659–744), Hồi hương ngẫu thư, Đường Thi,
(bài 1 câu đầu có câu “Thiếu tiểu ly gia, lão đại hồi” (dịch là: Thuở trẻ xa quê hương, lúc già mới về được)
回鄉偶書二首
(Hồi Hương Ngẫu Thư)
Bài 1 其一
Thiếu tiểu ly gia, lão đại hồi
少小離家老大回
Hương âm vô cải, mấn mao tồi
鄉音無改鬢毛衰
Nhi đồng tương kiến, bất tương thức
兒童相見不相識
Tiếu vấn: Khách tòng hà xứ lai?
笑問客從何處來
Dịch nghĩa:
Bài 1.
Thuở trẻ xa quê hương, lúc già mới về được
Giọng quê không đổi, nhưng tóc mai đã rụng
Trẻ con gặp mặt, không quen biết,
Cười hỏi: Khách ở nơi nào đến?
Bài 2. 其二
Ly biệt gia hương tuế nguyệt đa
離別家鄉歲月多
Cận lai nhân sự bán tiêu ma
近來人事半消磨
Duy hữu môn tiền Kính hồ thủy
惟有門前鏡湖水
Xuân phong bất cải cựu thời ba
春風不改舊時波
Dịch nghĩa:
Bài 2.
Ly biệt quê nhà bao tháng năm
Gần đây người, việc đã tiêu mòn mất một nửa,
Chỉ có nước Kính hồ trước cửa nhà
Gió xuân thổi không làm thay đổi lớp sóng ngày xưa.
No comments:
Post a Comment