Tuesday, September 9, 2014

Một vài ý kiến nhân đọc “Lằn Ranh Quốc Cộng”

Một vài ý kiến nhân đọc “Lằn Ranh Quốc Cộng”


Minh Triết NCD


Sau ngày 30/4/75 khi quân đội miền Bắc đánh bại miền Nam và thống nhất đất nước bằng võ lực, chế độ cộng sản để lộ rõ bản chất tay sai của khối Cộng sản quốc tế khi tiếp tục chính sách  vô sản hóa miền Nam, gạt bỏ những lời hứa hảo huyền về “Tổng tuyển cử” và cho “miền Nam trung lập”. Họ  tiếp thu toàn bộ miền Nam và duy trì sự chiềm đóng với chính sách công an trị gắt gao. Tất cả quân công cán chính chế độ Sài-gòn cũ được tập trung vào các trại tù khổ sai trá hình với tên trại cải tạo.. Các chính sách về kinh tế sau đó như cải tạo công thương nghiệp, đánh tư sản mại bản và kinh tế mớI được phát động hầu cướp đoạt của cải, vốn tích lũy của người dân miền Nam, hút sạch máu mủ của người dân đen..Kế đó, các làn sóng vượt biên ồ ạt bỏ ra nước ngoài đã tự phát khi người dân trốn chạy các chính sách hà khắc…Cho đến nay, 28 năm sau ngày miền Nam sụp đổ, đất nước vẫn còn lẩn quẩn trong vòng “xóa đói, giảm nghèo”, nhà nước cố gắng”hiện đại hóa, công nghiệp hóa đất nước hầu” xây dựng “xã hội công bằng văn minh” nhưng họ quên rằng gần như toàn bộ hạ tầng cơ sở công thương nghiệp miền Nam đã bị chính họ triệt hạ trong 11 năm liền từ khi “giải phóng” đến khi” đổi mới” năm 1986.

Trước vấn nạn đất nước nóng bỏng đó, một số người trong và ngoài nước chống lại chế độ độc tài hiện thời đề cập tới Chế độ Sài-gòn cũ như một mô hình chính trị dân chủ đầu tiên tại nước ta sau khi thờI kỳ Quân chủ chấm dứt. Theo họ, cho dù các Chế độ này có ít nhiều khuyết điểm trong thờI kỳ non trẻ và do chiến tranh, nhưng nó vẫn là tốt,  vì” bản chất miền Nam vẫn là một quốc gia dân chủ….(?!?)”. Dù có tham nhũng, có thối nát nhưng không đến nỗi tệ như dưới thời cộng sản...

Ðiều thật đáng buồn cho dân tộc là khi nước Việt Nam Dân chủ cộng hòa (cũng lại “dân chủ”) với nền” dân chủ tập trung” (lạI dân chủ) dướI sự dẫn đường của đảng Lao động Việt Nam gửI quân vượt Trường Sơn, “đánh cho Mỹ cút, đánh cho Ngụy nhào” để “giải phóng” miền Nam-Việt nam cộng hòa dưới sự thống trị của “tập đoàn quân phiệt Thiệu Kỳ qua đảng Dân chủ”  (cũng lại dân chủ), người dân hai miền đối mặt với hy sinh chết chóc nhưng lại chưa thật sự có được một ngày dân chủ bên này hay bên kia sông Bến Hải, bên này và bên kia chiến tuyến quốc cộng.

Những người Việt  yêu nước, yêu tự do dân chủ chân chính phải đối đầu cùng lúc với cộng sản tay sai Nga Hoa và các thế lực tay sai ngoại bang thực dân mới cũ. Những cái chết như của ông Lê Quang Vinh tự Ba Cụt, thủ lĩnh của quân giáo phái Hòa Hảo, người bị chế độ ông Diệm bắt đưa lên máy chém khi quân đội Sài-gòn tảo thanh tiêu diệt các thành phần bất phục tùng Diệm hay sự tự sát của nhà văn Nhất Linh (Việt Nam Quốc Dân đảng và việc tự thiêu của Thượng tọa Thích Quảng Ðức để phản đối Chế độ đàn áp Phật giáo (có người cho là đây là âm mưu của cộng sản và thượng tọa đã bị đánh thuốc mê) cho thấy điều này-Những người yêu nước, yêu tự do chân chính bị kẹp giữa hai gọng kềm Cộng sản và Ðộc tài  không là giả thuyết, mà là sự thực.

Miền Bắc với chế độ cộng sản, tất cả tự do tư duy bị bót ngẹt. Tất cả các tiếng nói khác vớI đường lối chỉ đạo của đảng đều bị ghép vào tộI phản động rồi đem ra xét xử, hành hình.

Trong khi đó, miền Nam là “tiền đồn chống Cộng của thế giới tự do”, tuy người dân sống tương đối dễ thở trên nhiều mặt và các chính phủ thay nhau cầm quyền. Nhưng, bản chất miền Nam vẫn là một quốc gia dân chủ giả hiệu, quân phiệt. Trong bối cảnh chiến tranh lạnh thời ấy, hầu hết các nước Ðông Á lân bang không cộng sản đều có Chế độ độc tài quân phiệt như Phi líp-pin với Marcos, Hàn quốc với Phác-chánh-Hy, Nam Dương với Suharto, Trung Hoa Dân quốc tức Ðài loan với cha con Tưởng Giới Thạch-Tưởng kinh Quốc. Do đó, việc miền Nam có một chế độ quân phiệt, đồng hội đồng thuyền với các quốc gia thuộc “thế giới tự do” chung quanh là chuyện hiển nhiên, không có gì phải dấu diếm! 

Những quyền tự do căn bản về tín ngưỡng, ngôn luận, chính trị, tư hữu, kinh doanh, tuy có được ghi rõ trong hiến pháp, luật pháp (cũng như CSVN hôm nay thôi) nhưng nó được diễn giải, cắt bỏ v.v  tùy theo nhu cầu của cá nhân người cầm quyền hay tập đoàn cầm quyền, chứ không phải một nền pháp trị mà cả hai bên nhân dân và chính quyền đều phải tuân  theo.

Như quyền tự do tính ngưỡng dưới thời ông Diệm bị xâm phạm khi các sĩ quan hay công chức nếu muốn thăng quan tiến chức phải rửa tội, cải đạo theo đạo Thiên Chúa. Về việc tự do ngôn luận và sinh hoạt chính trị, thì mặc dù các đảng phái khác nhau được quyền tham gia chính trường nhưng thực tế dưới thời đệ Nhất cộng hòa, đảng Cần lao của anh em ông Diệm chiếm địa vị độc tôn. Sang đến thời đệ Nhị cộng hòa cũng không mấy khá hơn khi hành pháp vác tiền đi mua phiếu của dân biểu lập pháp và đảng Dân chủ của ông Thiệu giữ các chính vụ then chốt của Chế độ..Các sĩ quan quân đội được  khuyến khích gia nhập đảng Dân chủ.

Chế độ được chia làm tam quyền phân lập với Hành pháp, Lập pháp và Tư pháp, Nhưng thực tế Hành pháp (dưới sự điều động của ông Diệm, ông Thiệu) cầm cân nẩy mực,quyết định quyền hạn của Tư pháp và Lập pháp ở mức độ thuận tiện cho kẻ cầm quyền. Như vào cuối nhiệm kỳ tổng thống, ông Thiệu có ý định sửa đổi điều luật hiến pháp VNCH giới hạn nhiệm kỳ tổng thống là hai để tái ứng cử, ngồi thêm một nhiệm kỳ nữa. Ðiều này đã làm mất lòng ông Khiêm (đương kim thủ tướng) người được coi như ứng cử viên tổng thống sáng giá của đảng Dân chủ để ra tranh cử khi nhiệm kỳ ông Thiệu chấm dứt vào năm 75. Việc sửa đổi Hiến pháp thuộc trách nhiệm của Lập pháp chứ không phải theo ý ông Thiệu.

Nghành Tư pháp không dám đụng tới các vụ buôn lậu lớn, xuyên quốc gia hay tham nhũng có liên quan tới các nhân vật tai to mặt lớn, đàn em của Thiệu Kỳ như ông cố vấn An ninh quốc gia Ðặng Văn Quang, đề đốc Hải quân Chung Tấn Cang..Ngay cả Ủy Ban Bài Trừ Tham Nhũng do chính ông Thiệu dựng lên và do phó tổng thống Trần văn Hương điều hành cũng bó tay vì ủy ban nầy được lập ra để làm kiểng cho vừa lòng Mỹ chứ không nhằm mục đích trong sạch hóa thực sự bộ máy hành chính và quân sự của miền Nam.

Ở một mức độ thấp hơn, việc quân sự hóa bộ máy hành chính nhà nước đưa đến việc buôn bán các chức vụ Chế độ như Tỉnh trưởng, Quận trưởng thậm chí Phường trưởng..v.v..Vì các chức vụ này như Tỉnh trưởng nếu khéo “xoay sở” là đẻ ra tiền từ một khốI dịch vụ bao gồm lính kiểng-lính ma,  giấy phép buôn bán, môn bài mở tiệm.

Tự do ngôn luận được giới hạn ở mức không vi phạm tới an ninh quốc gia nhưng với giới truyền thông thì việc diễn giải tầm mức “an ninh” do bộ Dân vận và Chiêu hồi đảm nhiệm vớI một một viên chức cao cấp chuyên phụ trách vấn đề này.

Nói chung, những cái gọi “ quyền  là tự do dân chủ” mà nhân dân miền Nam “được hưởng” chẳng qua là sự thả lỏng, tăng giảm v.v tùy thuộc vào cá nhân và phe phái ông Tổng thống,(ông Diệm và ông  Thiệu) quyết định để đó  hay  cắt đi, chứ không đưọc đặt theo pháp chế, pháp trị! Vì thế  mới gọi là độc tài!

Các chế độ cầm quyền liên tiếp thay nhau bằng đảo chính cung đình hay sự áp đặt của ngoại bang chứ không được trực tiếp chọn lựa qua đường phổ thông đầu phiếu bởi người dân. Ông Diệm truất phế ông quốc trưởng Bảo đại vốn là người do Pháp đặt vào vị trí nguyên thủ quốc gia rồi lập ra đệ Nhất cộng hòa. Ông Minh và nhóm tướng lãnh gồm các ông Lê Văn Kim, Trần Văn Ðôn, Trần Thiện Khiêm và Tôn Thất Ðính.. đảo chính lật đổ  ông Diệm rồi bị ông  NguyễnKhánh (cựu tư lịnh vùng 2 chiến thuật) đảo chính mở đầu thời kỳ bất ổn trên chính trường miền Nam (13 chính phủ trong vòng 19 tháng từ tháng 11/64 tới tháng 6/66)..Sau đó ông Khánh bị thay thế bởi nhóm Phan Quang Đán-Phan Khắc Sửu. Nhưng  chẳng bao lâu sau chánh phủ dân sự này  lại bị hội đồng quân nhân tướng lãnh Thiệu-Kỳ đẩy xuống..Và chủ tịch hội đồng tướng lãnh là ông Thiệu lên nắm quyền tạo nên nền đệ nhị Cộng hòa.

Việc tham nhũng, hối mại quyền thế, buôn lậu tràn lan trong chính phủ, quân đội khiến việc điều hành đất nước trong thời chiến, đánh nhau với Việt cộng trở thành chuyện phụ. Các vị trí bổ nhiệm được phân phối theo lòng trung thành, phe cánh và quyền lợi.

Chính Phó Tổng Thống Trần Văn Hương xác định là vấn đề tham nhũng là mối hiểm họa sinh tử lớn lao tại Nam Việt Nam khi ông đề cập với ông Thiệu về nguyên do Trung Quốc rơi vào tay Cộng Sản là tình trạng tham nhũng lan tràn của chế độ Tưởng Giới Thạch. Ông tin là ngoại trừ áp dụng những biện pháp mạnh mẽ và khẩn cấp tại Nam Việt Nam, Nam Việt Nam cũng sẽ hứng chịu cùng số phận đó Bất hạnh thay, linh tính của ông đã trở thành sự thật..

Ông Trần văn Hương đã cố gắng trong sạch hóa bộ máy hành chánh và quân sự với ủy ban bài trừ tham nhũng với một tướng “sạch”, tướng Nguyễn văn Hiếu. Ủy ban này đạt được một số kết quả giới hạn. Nhưng cuối cùng, vì một lý do nào đó,  ông Hương  cũng đành phải tuyên bố “diệt hêt tham nhũng thì  lấy ai làm việc..???!!!!” và  vị tướng điều hành ủy ban này lại qua đời trong những ngày chót của cuộc chiến, vào tháng 4/75 trong những nghi vấn mờ ám.

Câu nói bất hủ  của ông Hương đã phản ảnh trung thực hiện trạng xã hội miền Nam lúc đó! Có những điều tồi tệ không thể phủ nhận đưọc như những  hành vi tống tiền trong chương trình chống phiến loạn Phụng Hoàng-một chương trình an ninh tình báo do Xê-I-A tức sở Trung Ương Tình báo Mỹ đề ra và phối hợp với các cơ quan an ninh miền Nam hầu triệt tiêu hạ tầng cơ sở cộng sản bằng cách giam giữ hay vạch mặt cộng sản nằm vùng và các cảm tình viên. Chương trình này đôi khi bị lạm dụng qua các hành động bắt bớ những người tình nghi bị Việt Cộng rồi đòi đưa tiền để họ được thả ra.! Hay những loại tham nhũng gây bất công, ảnh hưỏng trực tiếp đối với dân chúng và gây bực dọc và phẫn nộ, đủ mạnh  để khiến dân chúng thù ghét chính phủ và ngã về phía Mặt Trận Giải Phóng cộng sản. Những điều sai trái này làm suy yếu hiệu năng của chương trình Phụng Hoàng và uy tín của chế độ "quốc gia".

Ðó là chưa nói đến việc bao che, bổ nhiệm tay chân vào các vị trí quan trọng tê liệt hóa nguồn máy hành chính, quân sự tình báo..khiến chúng thất bại khi VC tấn công quyết liệt...như  các trận Hạ Lào Lam Sơn 719 khi bộ Tư lịnh lữ đoàn 3 Dù bị bắt sống, việc thất thủ căn cứ Ái Tử-bản doanh sư đoàn 3 Bộ binh của tướng Vũ văn Giai tại Quảng Trị vào trận mùa Hè đỏ lửa 1972, việc thất thủ Phước Long vào cuối năm 1974 và sự sụp đổ sau cùng của miền Nam.

Như vậy,  những người tự  nhận là “quốc gia”,  nói chung, là những nhân tố cốt cán của chế  độ miền Nam. Do đó, họ phải chịu trách nhiệm về tất cả những cái xấu, tốt của những chế  độ này. Ðúng! khi nói” chế độ cs xấu không có nghĩa dân tộc VN xấu” vì không phải người Việt nam ai cũng là đảng viên và chịu trách nhiệm trong chế độ. Nhưng những người tham, gia đóng góp cho đảng CSVN, và những  đảng viên CSVN phải  có trách nhiệm chứ!   Ngược lại, cũng như vậy, “chế độ miền Nam xấu” thì những người gọi là “quốc gia” cũng phải có phần trách nhiệm trong đó...Người tài xế xe khách chịu trách nhiệm về sự an nguy của chiếc xe và những người ngồi trong xe. Ở đây, những người ngồi là nhân dân hai miền và tài xế là cộng sản ở miền Bắc hay “quốc gia” ở miền Nam.

Nếu không, một cách công bằng, những người nhận mình là cộng sản họ cũng có thể nói rằng không thể chỉ vì khuyết điểm của  một hai đời tổng bí thư, hoặc cái chế độ CS mà lên án cả chủ nghĩa tiên bộ Cộng Sản.. Và các đảng viên khác , những người chưa có cơ hội nắm quyền sinh sát cũng nói đưọc rằng họ không chịu trách nhiệm về những khuyết điểm sai trái của các Ủy Viên Chính Trị, các ông Tổng Bí thư v.v và rằng Ðảng không xấu, chủ nghĩa xã hội không xấu v.v  chỉ có những đảng viên nhũng lạm làm xấu mà thôi v.v

Chủ nghĩa quốc gia, hay chủ nghĩa cộng sản du nhập cũng chỉ mới khai sinh và sấp sĩ gần bằng tuổi nhau mà thôi! Có nghĩa là cả hai cũng chỉ ra đòi nối tiếp sau thời đại phong kiến thực dân!  Mà người ta dùng để giải qưyết vấn nạn của thời đại họ. Cả hai không thể nhận mình là tinh túy của dân tộc!

Cả hai chủ nghĩa này, từ ngày nắm được quyền bính trên đất nước Việt Nam, đã đẻ ra đưọc nhân vật lãnh đạo nào thật sự tốt đẹp, yêu chuộng kính trọng và thực thi tự do dân chủ pháp trị, vì dân vì nước???

Dù vậy, một cách tự trọng và thành thật, chúng ta có quyền hãnh diện và sung sướng nói rằng đòi sống nhân dân miền Nam được khá hơn miền Bắc mọi mặt, hoặc có thể nhận định mà không thấy sai, rằng chế độ miền Nam khá hơn chề độ miền Bắc ở một vài điểm nào đó! Nhưng không thể che mắt bưng tai mà tuyên bố rằng chế độ miền Nam là tự do dân chủ thực sự!

Nói tóm lại, cần nên nhìn lịch sử và những chứng tích của nó một cách chân xác để thấy rõ rằng  tất cả  các thứ chủ nghĩa, hình thái chính trị v.v  chỉ là những phương tiện, dụng cụ cho một dân tộc!( nói chung là cho con người.) Nó có thể dùng để giải quyết vấn nạn của dân tộc đó, xã hội đó trong một thời điểm nào đó  mà thôi! Ðúng hay sai, cũng vẫn cứ phải thay đổi theo nhu cầu mới,  tình hình mới của nhân dân, của nhân loại! Ngay cả chủ nghĩa tụ do dân chủ, hay tôn giáo cũng không là ngoại lệ!

Như thế cái gọi là  “lằn ranh quốc cộng” làm sao lại có thể tồn tại sau 30/4 1975, khi mà không những cả hai phe Tự Do Cộng Sản đã thay đổi trong môi trường mới của thế giới, và cả hai đối thủ một  cũng đã biến dạng thay hình. Tình hình và nhu cầu thực tế hôm nay,  thay vì đặt lại " lằn ranh quốc cộng", chúng ta  nên đề cập tới "lằn ranh dân chủ/ độc tài"  và làm sáng nó ra.. Ðây không phải  chỉ riêng ở Việt Nam vấn đề mới được đặt ra, mà nó là hướng tiến của thế giới nhân loại hôm nay.. Hãy nhìn ra chung quanh xem! Hiện tại, cựu đảng viên cộng sản, cựu  ủy viên bộ chính trị Leszek Miller  đang là thủ tướng Ba-lan, đồng minh Mỹ (mua vũ khí, phi cơ chiến đấu F16 Mỹ ,là thành viên chính thức Nato, sẵn sàng cho Mỹ dóng quân)...Chính phủ phe tả, cựu cộng sản cũ tại Hung-ga-ri lại cho phép Mỹ đồn trú, lập trại huấn luyện thám báo, thông ngôn I-rắc trên đất nước mình. Chính quyền Do-Thái phe hữu, thân Mỹ lại thân thiện, trao đổi, cộng tác trong các lãnh vực tin tức tình báo, phái đoàn quân sự, lực lượng biệt kích với chính quyền Nga do tổng thống trùm KGB Putin đứng đầu vì có cùng kẻ thù chung Hồi giáo cực đoan.

Giả như nếu vì nhu cầu riêng của Mỹ, họ ủng hộ, bắt tay chế độ đương  quyền VN hiện tại,  để nó tiến hóa từ từ thành quân phiệt-tư bản đỏ máu-xanh đô-la với việc đảng cộng sản đổi tên, bỏ đấu tranh giai cấp, như đảng cộng sản Trung Quốc đang nghiên cứ sau lý thuyết “tam biều: Công-Nông-Trí thức:”..thì thế đứng của lằn ranh quốc cộng nằm đâu?!! Và những người nhận là quốc gia chống cộng nằm đâu??! Lúc đó chuyện chống cộng lại có vấn đề vì nó là đồng minh của Mỹ. Mà vì quyền lợi, Mỹ sẵn sàng “kềm” các hoạt động “chống cộng” lại như việc phủ quyết việc treo cờ VNCH gần đây ở tiểu bang Virginia, nơi có khá đông ngườI Việt sinh sống.

Về vấn đề giao lưu với Việt Nam qua nhiều mặt hiện tại, có nhiêù nguồn dư luận đề xuất việc ”cấm vận Việt cộng” từ “cộng đồng hải ngoại”, không xài đồ “Việt cộng”, không về thăm “Việt cộng”, không nghe nhạc, xem băng “Việt cộng” từ trong nước…. Nhưng thực tế cho thấy, các nguồn lợi nguyên liệu xuất khẩu như dầu thô, nông phẩm cùng các khoảng tiền tháo khoán viện trợ của nhiều cơ quan quốc tế, quốc gia đủ cho chế dộ cộng sản tồn tại dù có hay không tiền Việt kiều gởi về..Tại Cộng Hòa Dân chủ Ðức, nước Cộng sản cũ sắt đá nhất trong khối xã hội chủ nghĩa, sự kề cận với các nguồn tin truyền thông như truyền hình, ra-đi-ô Tây Ðức đã cho người dân có khái niệm về sự khác biệt giữa hai thể chế cộng sản(mà họ đang sống) và tư bản.. Ðiều này khiến nhiều người tìm cách bỏ trốn băng qua Hung-ga-ry qua Áo làm cho Hung-ga-ry phải cắt hàng rào kẽm gai của bức màn sắt. Dẫn theo sau đó những biến động chính trị bất ngờ trong khối cộng sản.

Trở lạI Việt Nam, nếu Việt kiều không về thăm Việt nam để tiếp xúc với đồng bào mình thì ai sẽ làm chuyện đó..Chống du lịch Việt Nam để đi Thái Lan hay Trung quốc à.. Ở đó đâu có nói tiếng Việt.!!!” Hay “Cộng đồng người Việt tự do” lại ngồi chờ Mỹ nó “bốc” về như Xê-I-A đã làm với người Cuba và vịnh con Heo à ?!?. Và ngườI Cuba vẫn còn lưu vong ở Mi-a-mi, tạI tiểu La-ha-va-na, cuối tuần vào trường bắn, mặc đồ rằn ri tập đổ bộ, thao dượt quân sự chờ ngày về Cu-ba dù eo biển không xa.

Nếu các chiến dịch ngăn chặn hàng hóa cộng sản Việt nam được phát động thì được lợI nhất vẫn là ..nước Trung Hoa cộng sản nơi giá thành nhân công rẻ khiến tư bản ùn ùn đổ tiền đầu tư hầu xuất khẩu hàng hóa trở ngược lạI các nước tư bản (Trong đó có nhiều mặt hàng cạnh tranh với Việt Nam) và Thái Lan, nơi đa số các thực phẩm Á châu được xuất khầu sang các nơi có đông ngườI Hoa và Việt (Nhưng Thái lan vẫn giam giữ công dân Mỹ gốc Việt Lý Tống như thường!!). Về văn hóa phẩm, băng dĩa thì nếu không xem băng Việt nam, ta xem băng Hồng-kông, Ðài loan nhưng bảo đảm, nhạc, ca sĩ và cảnh trí chắc chắn không phải là Việt nam !!!

Vấn đề còn lại của thế giới  và của chúng ta hôm nay , nhũng người Việt nam yêu nước, yêu dân chủ tự do chân chính, là làm sao ngăn chận xóa bỏ mọi hình thức  độc tài phi dân chủ,  làm sao thiết lập một nền  tự do dân chủ nhân bản thực sự!

Do đó, nhu cầu dân chủ hóa đất nước cần nhấn mạnh việc xóa bỏ mọi hình thức  độc tài, độc đảng (từ bỏ chuyên chính vô sản, tất nhiên đúng dắn và khẩn thiết là vậy). Muốn như thế chúng ta,  thế hệ hôm nay, trong và ngoài nước, người cũ người mới,  cần thẳng thắn, chân thật  với mình và với lịch sử cận đại,  để đưa ra những sai lầm trong quá khứ mà học hỏi,  hầu tránh được những sai xót đáng tiếc  cho công cuộc xây dựng tự do dân chủ đích thực trong tương lai. Ðó mói là thái độ trưởng thành sau bao năm hao tổn xưong máu và mất mát. Bài viết này mong đề ra một cái nhìn từ góc độ khác về những vấn nạn độc tài/dân chủ của đất nước. Ðồng ý hay không vẫn là chuyện của độc giả, nhưng nó được viết ra dựa vào những chứng liệu cận sử. Nhưng đây là những vấn đề chúng ta thực sự cần nói đến cho đất nước, cho tất cả những ngườI Việt trong và ngoài nước yêu chuộng tự do, dân chủ tiến bộ..

Nếu chúng ta,ngaỳ hôm nay,  " người quốc, người cộng" vẫn cứ "giữ vững lập trường" kiên trì mài dao, mài căm xe đạp, dũa kéo,  vạch lằn ranh "quốc cộng"!  Thì  người viết xin "lẩy" hai câu thơ của Tản Ðà sau đây thay tiếng khóc.

Dân "tám mươi triệu" không người lớn!
Nước bốn ngàn năm vẫn trẻ con (!)

Tháng 2-2003
Minh TriếtNCD

No comments:

Post a Comment