Hôm nay lần đầu tiên phi công Trung Quốc hạ cánh an toan xuống tàu hàng không mẫu hạm của họ. Thì mọi tờ báo tại phương tây đều đăng tải tin này ở trang đầu và cho đây là một điều vô cùng to lớn và có nguy hiểm đến hoà bình thế giới.
Vào nằm 1910 (cách đây hơn 100 năm – năm nay là năm 2012) Mỹ là quốc gia đầu tiên có tàu hàng không mẫu hạm với tên là USS Pennsylvania và cũng đã hạ cánh thành công vào cùng năm. Vào năm 1917 Anh Quốc lần đầu tiên làm chủ một chiếc hàng không mẫu hạm với tên HMS Furious… cho tới thế chiến thư II thì hầu như mọi cường quốc đều làm chủ không chỉ những chiếc tàu hàng không mẫu hạm thôi mà họ làm còn chủ những hạm đội hùng mạnh trong đó có tàu ngầm, tàu săn tàu ngầm, tàu tiếp tế... Thế nhưng sau hơn 100 năm khi Trung Quốc “làm chủ” 1 chiếc tàu hàng không mẫu hạm – không phải tự sản xuất mà là đi mua, và lấn đầu tiên hạ cánh may bay an toàn trên chiếc tàu này thì các siêu cường quốc cảm thấy đó là một hiểm hoạ “to lớn” và lấy lý cớ đó để có thể thay nhau chay đua vũ trang.
Trong tình trang khủng hoàng kinh tế toàn diện hiện nay, trong khi rất nhiều nước tại Châu Âu và nhiều nơi khác trên thế giới đang ngày đêm nổi lên chống lại chính nhà nước của họ và bọn ngân hàng như tại Hy Lạp, Tây Ban Nha, phong chào phố Wall… thì bọn nhà nước đang cố gắng tạo những nỗi lo sợ khác để đánh lạc hướng dư luận của quần chúng như khủng bố, mối đe dọa từ phía Trung Động, Trung Quốc…
Thật oái oăm khi người dân không có được các nhu cầu căn bản nhất nhưng lại sẵn sàng bỏ hàng tỷ USD vảo những khâu súng - những con tảu… những thứ không hề phục vụ gì cho đời sống của họ. Chúng chỉ thỏa mãn tính tự hào dân tộc hão huyền. Trang bị quân sự không những không phục vụ đời sống người dân mà còn tiêu huỷ tài nguyên thiên nhiên một các bừa bãi. Ngoài ra nếu như những thứ này không dùng để giết con người thì sau một thời gian nhất định chính người dân lại phải bỏ tiền ra để sử lý đống rác nguy hiểm này, điển hình như trương trình phá hủy các đầu đạn vũ khi hạt nhân.
Có mấy ai biết rằng tổng chi phí cho một chiếc hàng không mẫu hạm chạy bằng nguyện liệu nguyên tử loại Nimitz từ ngày đầu tiên khởi công đến khi thành sắt vụn là vào khoảng trên dưới 40 tỷ USD ( tuổi thọ của nó đự tính khoảng 50 năm). Có nghiã là hàng nằm chỉ 1 chiếc tàu loại này người dân Mỹ phải tốn 444 Triệu USD tiền thuế cho nó. Nếu 1 người đóng được chiếng tàu này thì anh ta cần làm 40 triệu giờ. Chỉ để sản xuất một công cụ giết người, người Mỹ phải chi phí như trên – và người bị giết cũng có thể là chính người Mỹ. Ai là người được lợi trong việc này? Chắc chắn không phải là ngươi dân. Và có lẽ có một số người nghĩ rằng việc đóng chiếc tàu này sẽ tạo ra được một số việc làm nhất định. Những nếu cũng với số vốn đầu tư đó chúng ta có thể đầu tư vào những việc khác phục vũ đời sống con người thì chắc chắn sẽ mang lại không chỉ việc làm mà đóng góp vào việc nâng cáo chất lượng đời sống của người dân. Vì chiếc tàu đó đóng góp gì trong việc nâng cao giá trị đời sống của người dân hay chỉ là công cụ đi giết người phục vụ quyền lợi cho bọn chính quyền. Và chính nó cũng là công cụ đàn áp con người.
Thế nhưng hôm nay người Trung Quốc đang rất hãnh diện - tự hào là mình cũng có HÀNG KHÔNG MẪU HẠM như ai, thật chớ trêu khi mà phần đông người dân Trung Quốc đang phải kiếm ăn từng bữa, thậm trí không đủ ăn. Thế nhưng chỉ vì lòng tự hào Dân Tộc hão huyền để bị bọn nhà nước lừa bịp. Họ đang cảm thấy nhà nước của họ lãnh đạo thật tài tình, giờ TRUNG QUỐC của họ cũng bằng anh bằng em, cũng “sánh vai cùng các cường quốc 5 châu”. Để rồi dân quyên – nhân quyền của chính họ từng giây từng phút bị trà đạp. Chiếc tàu đó phục vụ gì cho người dân Trung Quốc? ( Việt Nam cũng không ngoại lệ - trong năm qua Việt Nam mua Tàu Ngầm và may bay chiến đấu của Nga).
Ở một góc độ khác, tại sao Mỹ cùng các nước khác có không chỉ một mà nhiều chiếc hàng không mẫu hạm (do tự đóng) thì không phải là mối đe dọa “hoà bình thế giới” – còn khi Trung Quốc chỉ có thể mua một chiếc – chưa có khả năng tự đóng được cho mình thì lại được đưa tin như là một sự kiện nghê ngớm và có thể làm mất hoà bình thế giới. Cũng như vấn đề vũ khí hạt nhân của Iran, có ai lên án USA – Trung Quốc – Do Thái - Ấn Độ .. có vũ khí hạt nhân không? Thế nhưng khi Iran “chuẩn bị” co vũ khí hạt nhân (theo thông tin của Mỹ và các nước phương tây) thì đó là một vấn đề ghê gớm! Nếu xét lại lịch sử cận đại thì những nước nào trức tiếp hoặc gián tiếp gây ra chiến tranh nhiều nhất? Có phải là Mỹ và đồng minh của Mỹ không? Cuộc chiến Irak lần 1 và lần 2 , cuộc chiến Kuwai, cuộc chiến Afganishtan, cuộc chiến vùng vịnh… Vậy bọn chính phủ Mỹ cũng như các nước đồng minh của nó chuyên lấy tiền thuế của người dân đầu tư vào quân sự để rồi đi khủng bố đàn áp những nước khác, chúng tự mặc cho mình cái quyền ban phát “dân chủ - nhân quyền..” và dùng những chiêu bài này này lừa bịp người dân của chúng trong các cuộc chiến mà chúng gây ra. Với người Việt Nam thì cuộc chiến Campuchia là một bằng chứng cho chúng ta thấy bọn nhà nước luôn khoác cho mình một chiếc áo chính nghiã để ngưòi dân cầm súng giết hại đồng loại của mình phục vụ cho quyền lợi bọn nhà nước.
Cho tới khi nào con người nhận thức ra được mọi người trên trái đất này đều bị bọn nhà nước đàn áp. Kẻ thù của chúng ta không phải là các nước chung quanh mà chính là bọn cầm quyên nơi chúng ta sống. Cho tới khi nào người dân tước hết quyên chính trị của bọn nhà nước, để tự họ làm chủ xã hội của họ. Cho tới khi nào con người không còn bị những khái niệm không thực như yêu nước - quốc gia – dân tộc – tôn giáo ràng buộc và chia rẽ. Thì lúc đó chúng ta mới thực sự được sống trong hoà bình.
Thiên Chương NKPTC
(27.11.2012)
Cảm ơn Thiên Chương đã viết bài “Biển Đông Dạy Sống” nhắc nhở chúng ta về những trò lưu manh làm tiền của bọn đại bản cấu kết với các thế lực nhà nước khiến tôi có đôi dòng về một vài khía cạnh liên quan.
Chính quyền tạo ra những ác mộng. Sự sợ hãi đã làm cho chúng ta mất đi giá trị sống!
Khái niệm Tự Do đã bị bóp méo và bị lợi dụng. Dân chúng thờ ơ, thiếu trách nhiệm với xã hội nên có nhận thức rất mơ hồ về các vấn đề chính trị. Từ khi nền Tự Do được đặt ra cách đây hơn 2000 năm thì người ta đã rất thận trọng về cái gọi là “Mất đi một chút tự do cá nhân để được sống an bình”, một số tự do đã được uỷ thác cho một thiểu số cầm quyền để nó có nhiều quyền hơn và rộng lớn hơn để tập trung các quyết định lớn nhằm "bảo vệ" quần chúng một cách "hữu hiệu" hơn. Và cứ thế người ta mặc nhiên cho rằng thiểu số này tự nó có các quyền đó.
Ngày hôm nay hầu hết chúng ta đang sống trong hòa bình và yên ổn, nhưng những mối lo âu về hiểm họa chiến tranh vẫn luôn ám ảnh chúng ta. Rất nhiều trong chúng ta đã từng trực tiếp chứng kiến sự tàn ác của chiến tranh, và ngay cả những ai chưa từng trực tiếp chứng kiến cũng thấy được hệ lụy của nó. Và chính sự sợ hãi này là cái mà bọn chính quyền nhà nước với hệ thống tuyên truyền quy mô bao trùm toàn bộ xã hội đã làm mê hoặc các thế hệ chúng ta. Với mục đích muốn chúng ta mặc nhiên ủy thác hết các quyền tự do để được sống an toàn và chúng ta đã biến thành những kẻ nô lệ cho sự sợ hãi. Người dân Trung Hoa hay Việt Nam đều vui mừng khi nghe tin nhà nước bỏ hàng tỷ dollar để trang bị vũ khí quân sự (Việt nam có thể dùng quân sự để giữ được an bình và trật tự hay không, hay là chính sự tăng cường về quân sự chính nó lại là một hiểm họa, đề tài này cần có một bài phân tích dài). Đa số nhân dân Mỹ bị nhồi nhét về hiểm họa Hồi Giáo thống trị thế giới. Ở đâu người ta cũng nghe thấy hiểm họa Iran sắp có vũ khí nguyên tử, rồi đến khủng bố Al Kỳ Đà, Hamas, Taliban v.v.
Tôi rất đau lòng khi thấy trên báo chí đưa tin về những xung đột tại Gaza, họ đều cố lờ đi những xác chết đa số là những trẻ thơ và thường dân mà họ lại hướng những phân tích về hiểm họa Hồi Giáo và những vấn đề cho chiến cuộc Iran v.v. Cuốn phim tài liệu “Tears Of Gaza”http://www.youtube.com/watch? v=U0WKVhIpgr4 có chứng cớ rành rành của phóng viên Na Uy tại hiện trường về cuộc chiến Gaza năm 2009 đã bị xóa trên YouTube vì lý do bản quyền, còn cuốn phim nói về cái chết của Osama Bin Laden được thực hiện công phu tốn hàng triệu dollar thì không có bản quyền gì cả và lại được pháp tán rất rộng rãi. Hơn thế nữa theo thống kê thì có đến 57% dân số Mỹ ủng hộ Do Thái đổ bộ tấn công Gaza. Thật đau long khi sự hiểu biết của người dân lại đến mức độ tệ hại đến như vậy, không biết họ nghe ở đâu những thứ như là “người Do Thai là người thông minh hơn các loại người khác”, họ còn có lập luận rằng “người Do Thai có quyền lấy lại đất tổ của họ mà đuổi hết người Palestine ra khỏi vùng đất đó”. Thật ngao ngán và hết lời để nói khi tôi được nghe những thứ như vậy.
Chắc phải mở một lớp dạy cho họ về lịch sử Palestine và Do Thai bắt đầu từ 3000 năm trước thì mới có thể nói chuyện đến những sự nhúng tay của người Anh người Pháp của đầu thế kỷ 20 vào vùng đất này, rồi người My ở những thập niên 60-70 và giờ đây về các chiêu bài chống “khủng bố, khủng mẹ” thì chắc họ chỉ còn cách bịt tai bịt mắt mà kêu nhức đầu không muốn nghe nữa thôi.
Thế mới thấy là cái dân trí của đa số chúng ta còn đang ở mức độ nào. Một ngày nào mà chúng ta còn mặc nhiên với những lộng hành phi nhân bản này thì chúng ta còn tận mắt thấy những bất công khổ cực ở mọi nơi trên thế giới.
Vũ Quang Tùng
2012-12-01
Cảm ơn Thiên Chương đã viết bài “Biển Đông Dạy Sống” nhắc nhở chúng ta về những trò lưu manh làm tiền của bọn đại bản cấu kết với các thế lực nhà nước khiến tôi có đôi dòng về một vài khía cạnh liên quan.
Chính quyền tạo ra những ác mộng. Sự sợ hãi đã làm cho chúng ta mất đi giá trị sống!
Khái niệm Tự Do đã bị bóp méo và bị lợi dụng. Dân chúng thờ ơ, thiếu trách nhiệm với xã hội nên có nhận thức rất mơ hồ về các vấn đề chính trị. Từ khi nền Tự Do được đặt ra cách đây hơn 2000 năm thì người ta đã rất thận trọng về cái gọi là “Mất đi một chút tự do cá nhân để được sống an bình”, một số tự do đã được uỷ thác cho một thiểu số cầm quyền để nó có nhiều quyền hơn và rộng lớn hơn để tập trung các quyết định lớn nhằm "bảo vệ" quần chúng một cách "hữu hiệu" hơn. Và cứ thế người ta mặc nhiên cho rằng thiểu số này tự nó có các quyền đó.
Ngày hôm nay hầu hết chúng ta đang sống trong hòa bình và yên ổn, nhưng những mối lo âu về hiểm họa chiến tranh vẫn luôn ám ảnh chúng ta. Rất nhiều trong chúng ta đã từng trực tiếp chứng kiến sự tàn ác của chiến tranh, và ngay cả những ai chưa từng trực tiếp chứng kiến cũng thấy được hệ lụy của nó. Và chính sự sợ hãi này là cái mà bọn chính quyền nhà nước với hệ thống tuyên truyền quy mô bao trùm toàn bộ xã hội đã làm mê hoặc các thế hệ chúng ta. Với mục đích muốn chúng ta mặc nhiên ủy thác hết các quyền tự do để được sống an toàn và chúng ta đã biến thành những kẻ nô lệ cho sự sợ hãi. Người dân Trung Hoa hay Việt Nam đều vui mừng khi nghe tin nhà nước bỏ hàng tỷ dollar để trang bị vũ khí quân sự (Việt nam có thể dùng quân sự để giữ được an bình và trật tự hay không, hay là chính sự tăng cường về quân sự chính nó lại là một hiểm họa, đề tài này cần có một bài phân tích dài). Đa số nhân dân Mỹ bị nhồi nhét về hiểm họa Hồi Giáo thống trị thế giới. Ở đâu người ta cũng nghe thấy hiểm họa Iran sắp có vũ khí nguyên tử, rồi đến khủng bố Al Kỳ Đà, Hamas, Taliban v.v.
Tôi rất đau lòng khi thấy trên báo chí đưa tin về những xung đột tại Gaza, họ đều cố lờ đi những xác chết đa số là những trẻ thơ và thường dân mà họ lại hướng những phân tích về hiểm họa Hồi Giáo và những vấn đề cho chiến cuộc Iran v.v. Cuốn phim tài liệu “Tears Of Gaza”http://www.youtube.com/watch?
Chắc phải mở một lớp dạy cho họ về lịch sử Palestine và Do Thai bắt đầu từ 3000 năm trước thì mới có thể nói chuyện đến những sự nhúng tay của người Anh người Pháp của đầu thế kỷ 20 vào vùng đất này, rồi người My ở những thập niên 60-70 và giờ đây về các chiêu bài chống “khủng bố, khủng mẹ” thì chắc họ chỉ còn cách bịt tai bịt mắt mà kêu nhức đầu không muốn nghe nữa thôi.
Thế mới thấy là cái dân trí của đa số chúng ta còn đang ở mức độ nào. Một ngày nào mà chúng ta còn mặc nhiên với những lộng hành phi nhân bản này thì chúng ta còn tận mắt thấy những bất công khổ cực ở mọi nơi trên thế giới.
Vũ Quang Tùng
2012-12-01
No comments:
Post a Comment